TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 72

Chia tay với nữ ân nhân chưa được một tiếng đồng hồ thì trời bắt đầu

đổ mưa, mưa to đến nỗi người lính kỵ đó không đi được vì lúng túng với
đôi ủng thô kệch không phải đóng đế cho anh. Gặp một nông dân cưỡi con
ngựa khổ, anh ra hiệu hỏi mua, chị quản lao đã dặn nói càng ít càng hay, vì
giọng của anh khác lạ. Ngày hôm đó quân đội vừa thắng ở Ligny xong,
đang kéo ùn ùn đến Bruxelles, trận Waterloo sắp diễn ra. Vào trưa, mưa rào
vẫn không ngắt, Fabrice nghe thấy tiếng đại bác. Niềm vui sướng này làm
quên hẳn những giờ phút tuyệt vọng ghê gớm gây nên bởi việc giam cầm
oan uổng. Anh đi một mạch đến khuya, rồi vì đã bắt đầu biết khôn chút
đỉnh, anh vào xin ngủ trọ ở nhà một nông dân cách khá xa đường cái.
Người nông dân ấy khóc và bảo người ta đã lấy hết của y, Fabrice cho y
một đồng écu

[32]

, cho nên y tìm ra lúa mạch. “Con ngựa ta chẳng đẹp đẽ

gì, tuy nhiên cũng có thể có tay thượng sĩ nào đó lấy làm vừa ý”. Anh tự
nhủ thế rồi đến chuồng ngựa ngủ ngay bên cạnh ngựa.

Hôm sau, một giờ trước khi trời sáng tỏ, Fabrice đã lên đường và con

ngựa được mơn trớn vuốt ve đã chịu đi nước kiệu.

Vào khoảng năm giờ, Fabrice nghe tiếng đại bác nổ. Đây là tiếng pháo

mở màn trận Waterloo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.