TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 74

Fabrice ừ tất, đó là cách duy nhất để nhận những lời khuyên bổ ích.

”Ta mù tịt về cách làm của người Pháp, chàng tự nhủ, cho nên nếu không có
người hướng dẫn thì ta sẽ bị ném vào tù lần nữa, và mất ngựa như chơi!”.

Chị bán căng tin càng trở nên thân thiết hơn với Fabrice. Chị nói:

— Trước hết chú nhỏ phải nhận là chú chưa đến hăm mốt tuổi. Dù cho

có tính tận cùng năm tháng, bất quá chú cũng chỉ đến mười bảy thôi”.

— Đúng như vậy và Fabrice ngoan ngoãn xin chịu.

— Như vậy, chú cũng chưa phải là tân binh nữa! Anh đem xương cho

người ta giần chỉ vì đôi mắt đẹp của bà đại úy kia mà thôi. Chao, bà ta cũng
dễ tính đấy nhỉ! Nếu chú còn một ít cái thứ vàng vàng mà bà ấy trao thì việc
đầu tiên cần làm là phải mua một con ngựa khác. Hãy xem con ngựa khổ
của chú kia nó vểnh tai khi nghe tiếng đại bác nổ hơi gan. Ngựa này là ngựa
nhà quê, nó sẽ làm chết chú khi ra trận. Làn khói trắng chú thấy đằng xa
kia, ở trên cao, là những loạt súng trường đó, chú nhỏ ạ. Chú phải soạn sửa
mà run đi, run ra trò khi nghe đạn rú. Tôi khuyên chú hãy ăn chút đỉnh gì
khi còn có thì giờ.

Fabrice nghe theo lời khuyên ấy và đưa ra một đồng Napoléon, bảo chị

hàng tính mà lấy.

— Trông chú mà thương hại! chị ta kêu - Một chú nhỏ tội nghiệp đến

tiêu tiền cũng không biết cách! Chú đáng cho ta cầm luôn đồng vàng của
chú rồi xua con Cocotte của ta sải nước kiệu lớn, con ngựa khổ kia đuổi cóc
gì kịp! Ta bỏ chạy thì chứ làm gì nào, hở ngốc? Phải biết rằng khi thằng cục
đổ gầm thì không bao giờ nên đưa vàng ra. Đây! Chị nói tiếp - đây mười
tám Francs năm mươi cinquante, vì bữa ăn của chú phải trả một francs năm
mươi. Bây giờ thì chúng tôi sắp có ngựa để bán lại đấy, nếu con vật bé nhỏ,
chú trả mười Francs, và không bao giờ được ngã giá ngoài hai mươi Francs,
dù gặp ngựa của bốn công tử Aymon

[33]

cũng thế”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.