TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 73

CHƯƠNG III

Rồi Fabrice gặp những chị bán căng tin đi theo quân đội và lòng biết

ơn vô hạn của anh đối với chị quản ngục thành B xui anh gợi chuyện với
họ. Anh hướng vào một chị, hỏi trung đoàn 4, cái trung đoàn của anh ấy,
hiện ở đâu.

— Chú đừng có vội vã đến như vậy thì tốt hơn, chú lính nhỏ của tôi ạ!

Chị bán căng tin nói xúc động vì gương mặt trắng và đôi mắt đẹp của
Fabrice, cổ tay chú chưa đủ khỏe để đánh đỡ những nhát gươm ngày hôm
nay đâu. Nếu chú có một khẩu súng thì chẳng nói làm gì, chú có thể nhả
đạn ra như bất cứ đứa nào.

Lời khuyên ấy không làm vừa lòng Fabrice; nhưng thúc ngựa thế nào,

anh cũng không đi nhanh hơn chị bán căng tin được. Từng lúc, tiếng đại bác
nghe như nhích lại gần hơn và không cho họ nghe tiếng nói của nhau,
Fabrice phấn khởi và sung sướng quá đã bắt chuyện lại. Mỗi lời nói của chị
bán căng tin càng làm cho anh nhận rõ hạnh phúc của mình, càng tăng niềm
vui sướng. Rốt cuộc, anh nói hết với người phụ nữ có vẻ tốt bụng đó, chỉ
chừa tên thật của anh và việc vượt ngục mà thôi. Chị rất ngạc nhiên và
không hiểu gì hết về những điều anh lính trẻ xinh trai ấy kể lể.

Cuối cùng, với vẻ đắc thắng, chị hét:

— Ta đã biết tỏng rồi. Anh là một thanh niên tư sản mê mụ vợ của một

đại úy nào đó trong trung đoàn 4 kỵ binh. Nhân tình của anh đã tặng anh bộ
quân phục anh đang mặc, và anh chạy theo ả. Thật rõ ràng, rõ như có Chúa
trên cao kia vậy, rõ là anh chưa hề làm lính. Tuy vậy vì anh là một chàng
trai biết điều cho nên trung đoàn của anh ra trận, anh cũng phải có mặt, để
khỏi mang tiếng là một tên khiếp nhược”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.