TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 76

— Thế nhưng đã sắp đến trung đoàn của chị chưa?

— Mười lăm phút nữa là cùng.

Fabrice tự bảo mình được chị bạn đôn hậu này đỡ đầu thì chẳng lo gì

người ta cho mình là gián điệp do việc mình ngu dốt chẳng biết gì, và mình
sẽ được chiến đấu. Lúc bấy giờ, tiếng đại bác gầm thét gấp bội, phát này
liền với phát kia, “như một chuỗi hạt”, Fabrice nói.

— Người ta bắt đầu phân biệt được những loạt súng bộ binh, chị bán

căng tin nói và quất con ngựa một roi, con ngựa nhỏ đang có vẻ hăng lên vì
nghe tiếng súng.

Chị rẽ bên phải, đi vào một con đường nhánh đâm ngang qua đồng cỏ.

Bùn sâu đến ba tấc, chiếc xe chở nhỏ suýt nằm lại đó. Fabrice bắt bánh xe.
Ngựa anh qụy hai lần. Rồi thì con đường bớt đẫm nước và chỉ như một lối
mòn trên cỏ. Đi chưa đầy năm trăm bước, con ngựa của Fabrice bỗng nhiên
dừng hẳn lại. Một xác chết nằm ngang lối đi, khiến cho cả con ngựa lẫn
người cười kinh tởm.

Mặt Fabrice bình thường xanh trắng thì nay trở nên xanh lục. Chị bán

căng tin, sau khi nhìn xác chết, nói như tự nói với mình:

— Ngữ này không ở sư đoàn ta.

Xong, ngẩng nhìn chàng anh hùng của chúng ta, chị bật cười:

— Ha! ha! chú nhỏ ơi! Chị hét - Coi ngon chưa kìa!

Fabrice thấy người lạnh như giá. Điều đập vào đầu óc anh mạnh nhất

là hai bàn chân dơ bẩn quá chừng của cái xác chết đã bị tước giầy và tước
hết mọi thứ, chỉ còn cái quần xấu xí loang lổ vết máu. Chị hàng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.