TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 77

— Xuống đi, xuống ngựa đi. Chú phải làm quen với những cái này. Ồ!

Nó bị ở đầu.

Một viên đạn rúc vào bên cạnh mũi, thoát ra ở thái dương bên kia, đã

khiến cho mặt nó méo mó một cách gớm guốc và một con mắt cứ mở thao
láo.

— Xuống ngựa đi chứ. Chú bạn nhỏ! Và bắt tay hắn một cái xem hắn

có bắt lại không nào.

Không ngần ngại mặc dù như sắp trút linh hồn. Fabrice nhảy xuống

ngựa, cầm tay xác chết lắc mạnh. Rồi anh đứng sững sờ như chết, anh cảm
thấy không còn đủ sức lên ngựa lại. Điều làm anh ghê rợn nhất là con mắt
mở thao láo đó.

Anh cay đắng nghĩ: “Chị căng tin sẽ cho mình là một đứa hèn nhát”.

Nhưng anh cảm thấy anh vẫn không thể cử động được, cử động sẽ ngã luôn.
Giây phút thật kinh khủng Fabrice xuýt ngất đi thực sự. Chị căng tin nhận
thấy thế bèn lẹ làng nhảy khỏi xe và không nói gì, đưa vào cho anh một cốc
rượu mạnh mà anh cầm uống cạn một hơi. Anh lại lên ngựa và tiếp tục đi,
không nói một tiếng. Thỉnh thoảng chị căng tin liếc mắt trông anh. Cuối
cùng chị nói:

— Đến ngày mai chú hãy đánh nhau. Hôm nay chú phải ở cạnh chị

mới được. Chú đã thấy là chú cần phải học nghề lính rồi mà.

— Trái lại tôi muốn được chiến đấu ngay!

Fabrice kêu lên như vậy với vẻ mặt u uất, mà chị căng tin coi như một

dấu hiệu tốt. Tiếng đại bác nhặt hơn và hình như dịch lại gần. Nó bắt đầu
tạo nên như là cái phần trầm liên tục trong một cuộc hòa tấu, tiếng này tiếp
liền tiếng kia không có khoảng cách nào và trên phần trầm tấu liên miên
nghe như tiếng suối xa ấy, người ta phân biệt tiếng súng trường bắn từng
loạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.