TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 78

Đến lúc ấy, con đường luồn vào một lùm cây rừng. Chị bán hàng căng

tin thấy ba bốn người lính cánh mình chạy hết sức nhanh về phía chị.
Nhanh nhẹn, chị nhảy xuống và chạy trốn ở cách đường mười lăm hai mươi
bước, nấp vào hố một gấc cây lớn mới đào. “Nào, ta thử xem ta có phải là
đứa hèn nhát hay không chứ!" Fabrice tự nhủ. Anh dừng lại bên chiếc xe
chị căng tin bỏ trống và rút gươm chờ. Bọn lính không để ý tới anh, cứ chạy
dọc theo khu rừng, về phía bên trái con đường.

Chị căng tin trở về xe, vừa thở vừa nói một cách bình tĩnh:

— Lính bên mình đấy… Nếu con ngựa của anh tế được thì anh hãy

chạy lên phía trước, đi hết khu rừng thử xem có ai trên đồng bằng không.

Không đợi bảo lần thứ hai, Fabrice bẻ một cành cây, tuốt hết lá, dang

thẳng cánh quất ngựa. Con ngựa khổ tế lên một đoạn rồi trở lại với nước
kiệu nhỏ quen thuộc. Chị hàng cho ngựa mình phi lên và thét bảo Fabrice.

— Thôi, dừng lại chứ, dừng lại!

Lát sau cả hai ra khỏi khu rừng. Đến mép đồng họ nghe tiếng ồn ào dữ

dội, đại bác, súng trường nổ tứ phía, bên phải, bên trái, đằng sau. Lùm cây
họ vừa ra khỏi mọc trên một mô đất cao hai ba thước, cho nên họ nhìn thấy
khá rõ một góc chiến trường. Tuy nhiên không có ai cả trên đồng cỏ tiếp
giáp khu rừng. Một hàng dài cây liễu dày và rậm rạp viền cánh đồng cỏ về
phía bên kia, cách chỗ họ khoảng một nghìn bước. Một lần khói trẳng lơ
lửng trên hàng cây liễu, thỉnh thoảng lại cuốn lên trời. Chị căng tin lúng
túng:

— Đố mà biết trung đoàn nào ở chỗ nào! Không nên vượt thẳng qua

đồng cỏ. Nhân thể chú em này - Chị nói với Fabrice - nếu chú gặp một lính
địch, chú hãy thích nó với mũi gươm, chớ chém sả đấy nhé!

Lúc đó chị hàng trông thấy bốn tên lính chúng ta đã nói đến, chúng từ

khu rừng chui ra đồng, về phía trái con đường. Một tên cưỡi ngựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.