TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 81

đó. Anh tự hỏi: “Mình có thể đòi đấu đền danh dự không nhỉ?” Trong khi
chờ đợi, để chứng tỏ mình không đến nỗi quá vụng về như thế, anh chàng
định cho ngựa leo lên bờ hào đối diện, nhưng bờ dốc quá và cao dễ đến
thước rưỡi, hai thước, đành phải bỏ ý định ấy. Thế là anh cho ngựa lội
ngược dòng, nước ngập gần đến đầu ngựa, và cuối cùng tìm được một bến
uống nước của súc vật. Nhờ dốc ở đấy dịu đi, anh dễ dàng leo lên phía đồng
cỏ ở bên kia rãnh nước. Là người đầu tiên lên bờ, anh kiêu hãnh cho ngựa
đi bước kiệu dọc theo bờ hào, ở dưới thì bọn kỵ binh đang loay hoay bởi vì
ở nhiều quãng nước sâu đến hơn thước rưỡi. Hai ba con ngựa đâm sợ, muốn
bơi, gây nên cảnh bì bõm khủng khiếp. Một viên đội nhìn thấy cách xử trí
của chú oắt con ít có vẻ lính tráng đó. Y kêu to:

— Đi ngược dòng thôi! Có bến nước ở phía trái đấy!

Lần lượt họ sang bờ được hết.

Trước đây lúc lên được bờ này, Fabrice thấy chỉ có các tướng ở đấy mà

thôi. Tiếng đại bác nổ càng dày hơn. Khó khăn lắm anh mới nghe được
tiếng nói của vị tướng bị anh tắm nước thét vào tai:

— Mày bắt con ngựa đó ở đâu vậy?

Fabrice cuống quá, trả lời bằng tiếng Ý;

— L'ho Cômeprato poco fa. (Tôi vừa mới mua tức thời).

— Mày nói gì? Vị tướng hét.

Nhưng Fabrice không trả lời được vì tiếng ồn ào bây giờ tăng lên dữ

dội quá. Chúng ta phải thừa nhận rằng lúc đó người anh hùng của chúng ta
chẳng mấy anh hùng. Tuy vậy, trong tâm trạng anh, lòng khiếp sợ chỉ đứng
hàng thứ hai mà thôi, trước hết anh bực bội vì tiếng động làm đau tai nhức
óc. Đoàn người ngựa lại phi nước đại, họ vượt qua một cánh đồng lớn vừa
cày xong, rải rác nhiều xác người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.