TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 82

Bọn lính kỵ vui mừng hét lên: “Lũ áo đỏ! Lũ áo đỏ!”.

Lúc đầu Fabrice không hiểu. Cuối cùng anh để ý thấy quả nhiên hầu

hết những xác đó mặc áo quần đỏ. Một điều khiến anh rùng mình kinh tởm,
nhiều người trong số áo đỏ bất hạnh đó hãy còn sống, họ kêu la, ý hẳn để
cầu cứu mà không ai dừng lại cứu giúp họ cả, vốn rất từ tâm, anh hết sức
khó nhọc giữ cho con ngựa không giẫm lên một tên áo đỏ nào. Đoàn người
ngựa dừng lại trong khi Fabrice cứ phi lên, mắt đăm đăm nhìn một thương
binh khốn khổ, chứ không quan tâm mấy đến bổn phận quân nhân của
mình.

— Mày có đứng lại không oắt con? Viên đội kỵ binh thét. Lúc ấy

Fabrice mới nhận thấy mình đã vượt lên trước các vị tướng hai mươi bước
về phía bên phải, ngay hướng họ đang nhìn qua ống nhòm. Khi lui ngựa lại
đứng sau các kỵ binh khác, anh thấy vị tướng to nhất đám đang nói chuyện
với một vị khác cũng là tướng cách oai vệ, có thể nói gần như quở trách,
ông ta văng tục. Fabrice không thể cưỡng được tính tò mò và bất chấp lời
khuyên giữ mồm giữ miệng của chị bạn quản ngục, anh luyện một câu rất
Pháp, rất đúng văn phạm, để nói với người kỵ binh bên cạnh:

— Vị tướng chỉ trích vị bên cạnh mình là ai vậy?

— Dào ôi! Đó là thống chế.

— Thống chế nào?

— Thống chế Ney, ngốc ạ! Ô hay! Lâu nay chú mày đánh đấm ở đâu

vậy?

Fabrice không nghĩ đến việc giận dỗi người mắng mình, mặc dù tính

anh rất tự ái. Như chìm đắm trong sự thán phục ngây thơ của tuổi nhỏ, anh
ngắm nhìn vị vương tước Moskova lừng danh, người dũng cảm trong
những kẻ dũng cảm ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.