TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 84

quá bé nhỏ. Những dây dài đó, vốn là những trung đoàn hoặc sư đoàn, trông
không cao hơn những hàng rào. Một hàng kỵ binh đó cho ngựa đi nước kiệu
để dịch lại gần con đường thấp mà thống chế và đoàn tùy tùng vừa men
theo từng bước, chân ngựa giâm giấp trong bùn. Khói che không cho thấy
gì về hướng đó đang đi tới, một đôi khi cho thấy có những người từ trong
làn khói phi ngựa hiện ra.

Thình lình Fabrice thấy từ phía địch bốn người phi ngựa như bay tới.

“Ái chà! Chúng ta bị tấn công rồi!” anh tự bảo. Rồi thấy có hai trong bốn
người đó nói chuyện với thống chế. Một tướng trong đoàn của thống chế
cùng với hai kỵ binh tùy tùng và bốn người vừa mới đến phi ngựa về phía
địch. Qua khỏi một kênh nhỏ, Fabrice thấy mình đi cạnh một viên đội có vẻ
dễ nói. Anh nghĩ thầm: “Mình phải chuyện trò với anh này, như thế có lẽ
chúng sẽ hết ngắm nhìn mình”. Anh nghĩ ngợi lâu lắm, cuối cùng mới lên
tiếng:

— Thưa ông, lần này là lần đầu tiên tôi dự trận, nhưng đây có phải là

một trận đánh thật sự không?

— Hơi hơi như thế. Nhưng anh, anh là ai chứ?

— Tôi là em vợ một đại úy.

— Đại úy ấy tên gì?

Người anh hùng của chúng ta bí quá, anh không dự kiến câu hỏi đó.

May thay, thống chế và đoàn người ngựa lại phi đi. “Mình phải nói cái tên
nào cho đúng tên là người Pháp đây nhỉ?” anh tự hỏi. Mãi anh mới nhớ cái
người chủ khách sạn anh trọ ở Paris, anh cho ngựa chạy lại gần ngựa viên
đội và lấy hết gân cổ hét: “Đại úy Meunier!"

Viên đội nghe không rõ vì tiếng pháo rền vang, đáp: “À! Đại úy

Teulier à? Thế thì ông ấy hy sinh rồi”. “Hay lắm! Fabrice thầm nói. Đại úy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.