TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 86

— Nhưng anh có biết rằng cái chỗ còn lại đó đáng giá mười francs một

ngày như hôm nay không?

Khi Fabrice phi ngựa trở về với đoàn, viên đội nói:

— À! Anh mang chất cay về cho bọn tớ đấy à? Ra anh đào ngũ vì thế!

Đưa xem!

Chai rượu chuyền tay. Anh lính cuối cùng dốc chai uống xong, tung nó

lên trời và thét: “Cảm ơn anh bạn!”

Cả bọn nhìn anh ân cần. Những cái nhìn đó như cất gánh nặng nghìn

cân trên ngực Fabrice, tim anh thuộc loại tinh chế, cần có cảm tình của
xung quanh. Thế là những bạn đồng ngũ không ác cảm với anh nữa, giữa họ
với anh đã có mối liên lạc! Fabrice thở phào khoan khoái, rồi giọng tự
nhiên thoải mái, anh hỏi viên đội:

— Đại úy Teulier đã chết, vậy thì tôi có thể gặp chị tôi ở đây? Nói rõ

được Teulier hay cho Meunier, Fabrice tưởng mình là một Machiavel
nhỏ

[35]

.

— Điều đó tối nay anh sẽ biết, viên đội đáp.

Đoàn người ngựa lại đi, để đến một số sư đoàn kỵ binh. Fabrice thấy

mình đã say hẳn. Anh uống quá nhiều, nên hơi lảo đảo trên yên ngựa. Rất
đúng lúc, anh nhớ lại một câu người đánh xe của mẹ anh thường nói: Khi
mình đã quá chén thì mình phải nhìn thẳng giữa hai tai ngựa và cứ thấy
người bên cạnh làm gì thì làm nấy.

Thống chế dừng lại khá lâu ở nhiều binh đoàn lính kỵ và ra lệnh cho

họ tấn công. Nhưng trong khoảng một hay hai tiếng đồng hồ gì đó, Fabrice
chẳng hay biết gì về những sự việc xảy ra quanh mình. Anh thấy quá mệt
mỏi, mỗi khi con ngựa nhảy một cái thì anh rơi phịch xuống yên như một
cục chì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.