TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 88

hữu. Có những câu hỏi cháy bỏng trong lòng, nhưng “ta còn hãy say rượu,
ta phải nhớ lời dặn dò của chị quản lao”. Đi ra khỏi con đường trũng, anh
nhận thấy đoàn hộ vệ không đi theo thống chế nữa. Vị tướng mà họ hộ vệ
lúc này người cao lớn, mảnh mai, gương mặt không tình cảm, mắt dữ tợn.

Vị tướng ấy chẳng ai khác là bá tước A, tức trung úy Robert của ngày

15 tháng 5 năm 1796 xưa. Giá ông ta được thấy Fabrice Del Dongo, thì ông
ta vui sướng biết chừng nào!

Đã từ lâu Fabrice không thấy đạn đại bác bắn tung đất lên thành từng

mảnh đen nhỏ nữa. Đoàn đi đến phía sau một trung đoàn lính giáp kỵ, anh
nghe rõ tiếng đạn súng trường đập vào áo giáp và nhìn thấy nhiều người
ngã ngựa.

Mặt trời xuống rất thấp và sắp lặn khi đoàn người ngựa ra khỏi con

đường trũng và leo lên một dốc nhỏ cao hơn thước để đi vào một đám đất
cày ải. Fabrice nghe một tiếng lạ bên cạnh mình, anh quay đầu thấy bọn
người đã ngã cùng với ngựa của họ.

Cả vị tướng cũng ngã nhưng ông đã đứng lên, mình đầy máu me.

Fabrice nhìn mấy kỵ binh nằm dưới đất mà hãy còn giãy đành đạch mấy
cái, người thứ tư hét: “Kéo tao ra với chứ!”.

Viên đội cùng hai ba người xuống ngựa để giúp vị tướng, ông ta tựa

lên vai viên sĩ quan phụ tá, gắng bước mấy bước. Ông cố lánh xa con ngựa
vì nó nằm giãy giụa dưới đất và đá chân một cách điên cuồng.

Viên đội tiến lại gần Fabrice. Lúc bấy giờ vị anh hùng của chúng ta

nghe có tiếng nói ở đằng sau, gần sát bên tai: “Chỉ có con ngựa này còn phi
lên được”.

Fabrice cảm thấy người ta nắm chân mình, họ nhấc chân anh đồng thời

luồn tay qua nách mà nâng người anh lên, họ đưa anh lướt qua trên mông
ngựa, rồi thả anh rơi ngã ngồi dưới đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.