TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 85

Teulier, mình phải làm mặt rầu rĩ mới xong!” Anh kêu “Ối! Trời ơi!” Và
anh làm ra mặt thiểu não.

Đoàn đã ra khỏi con đường thấp và đang đi qua một đám ruộng cỏ hẹp,

họ phi cháy đất vì đạn đại bác lại bay tới, thống chế định đi tới một sư đoàn
kỵ binh. Đoàn người ngựa đi giữa những xác chết và những người bị
thương. Nhưng cảnh tượng này đã không gây xúc động mạnh cho Fabrice
như trước nữa, anh có việc khác phải suy nghĩ.

Trong khi đoàn dừng lại, Fabrice nhìn thấy cỗ xe nhỏ của một chị bán

căng tin, lòng trìu mến đối với nghiệp phường đáng kính đó át tất cả, anh
phóng ngựa đuổi theo.

— Trở lại đây, con bò kia! Viên đội hét.

“Hắn làm gì được ta ở đây chứ?” Fabrice nghĩ thầm và cứ phi ngựa

đến chỗ chị bán hàng. Vừa thúc ngựa, anh vừa có ít nhiều hy vọng chị này
là chị tốt bụng lúc ban sáng. Nhưng ngựa và xe thì giống nhau lắm, mà chủ
xe thì khác, chị này, anh thấy có vẻ là một người ác. Khi đến tiếp xúc với
chị, Fabrice nghe chị nói: “Tiếc là hắn đẹp trai quá đi chứ!”. Một cảnh
tượng ghê rợn đang chờ đón anh lính mới, người ta cưa chân cho một anh
lính giáp kỵ, một thanh niên cao lớn, đẹp đẽ. Fabrice nhắm mắt lại và uống
liền bốn cốc rượu mạnh.

— Cái anh còi này tợn gớm! Chị bán hàng kêu.

Rượu mạnh khiến Fabrice sáng ý. “Ta phải mua chuộc cảm tình của

những anh bạn kỵ binh trong đoàn mớí được!"

Anh bảo chị bán hàng:

— Chị để nốt cho tôi chỗ rượu còn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.