TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 91

CHƯƠNG IV

Không gì đánh thức Fabrice nổi, kể cả những phát súng trường bắn rất

gần cỗ xe, cũng như bước kiệu của con ngựa mà chị hàng căng tin thẳng tay
quất đánh. Cả ngày tin rằng bên họ chiến thắng, đến lúc bất ngờ bị từng
đám đông đặc kỵ binh Phổ tấn công, trung đoàn phải rút lui hay nói đúng,
phải chạy trốn về đất Pháp.

Viên đại tá vừa thay chân Macon, một người trai trẻ ăn mặc rất lịch sự,

cũng bị chém chết, viên thiếu tá tiểu đoàn trưởng lên chỉ huy thay ông là
một ông già đầu bạc, ông cho trung đoàn dừng lại và thét bảo lính: “Mẹ
kiếp! Thời cộng hòa, khi nào địch bức bách lắm, không thể dừng ta mới
rút… các anh phải giữ từng tấc đất, phải tử chiến mới được, cái đất mà giờ
đây bọn Phổ muốn xâm chiếm là đất tổ quê cha rồi đó!”.

Cỗ xe con dừng lại, Fabrice thức giấc đột ngột. Mặt trời lặn từ lâu, anh

lấy làm lạ sao đã hầu như vào đêm. Binh lính chạy ngược chạy xuôi rất lộn
xộn khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Anh thấy họ có dáng như tiu nghỉu. Anh
hỏi chị căng tin:

— Có cái gì thế chị?

— Chẳng gì cả. Chỉ có điều là chúng ta đi đứt rồi, chú em ạ. Kỵ binh

Phổ đang băm vằm chúng ta, có thế thôi. Ban đầu, cái anh tướng ngốc cứ
tưởng là kỵ binh ta. Nào, nhanh tay đi, giúp ta chữa cái cần xe bị gãy cho
con Cocotte chút. Mấy phát súng nổ ở cách mươi bước. Fabrice đã tươi tỉnh
và khỏe ra, anh tự nhủ: “Phải nói là cả ngày hôm nay, ta chưa được đánh
chác gì” Anh nói với chị căng tin: “Tôi phải chiến đấu mới được”.

— Yên trí. Chú sẽ được chiến đấu, chiến đấu đến ngán mà thôi! Ta

hỏng bét rồi còn gì!

Chị gọi một hạ sĩ đang đi qua:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.