TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 93

— Nạp đạn đi và nấp đằng sau cây kia, cần nhớ nhất là đừng bắn trước

khi tao ra lệnh cho mày bắn… Trời đất quỷ thần ơi! - anh hạ sĩ bỏ dở câu
nói để kêu lên, hắn cũng không biết đến cả nạp đạn nữa kìa!…

Anh ta vừa giúp Fabrice vừa thuyết tiếp:

— Khi một kỵ binh địch phi ngựa đến để băm chặt mày, mày cứ việc

chạy quanh cái cây đó và chờ cho hắn đến sát miệng súng, cách mày ba
bước, hãy lẩy cò, phải chờ cho mũi lê của mày gần như chạm quân phục nó
đã.

— Vứt cây mã tấu to tướng của mày ngay đi chứ còn chờ gì nữa - Anh

hạ sĩ thét. Mẹ kiếp! Mày muốn cho nó báo mày ngã hay sao? Ngày nay họ
giao cho chúng ta những thứ lính tráng như thế nào ấy! Anh ta vừa nói vừa
tự tay giật cái mã tấu, giận dữ ném ra xa.

— Còn mày thì hãy lấy khăn lau viên đá súng của mày đi. Nhưng mà,

mày đã bắn súng lần nào chưa?

— Tôi là một người săn bắn.

Anh hạ sĩ thở phào một cái, kêu:

— Ơn Trời! Cần nhất là chớ bắn trước khi được lệnh ta.

Thế rồi anh bỏ đi.

Fabrice vô cùng hớn hở. Anh nghĩ thầm: “Thế là ta sắp được đánh

nhau thực sự, được giết một tên địch đây! Sớm nay, chúng phóng đạn đại
bác đến, mà mình thì chẳng làm gì sất, chỉ biết phơi thân cho chúng bắn,
chết như chơi! Rõ là cái nghề lừa nhau! Anh tò mò trông nhìn tứ phía. Lát
sau, anh nghe bảy tám tiếng súng nổ rất gần. Nhưng không có lệnh bắn, anh
cứ đứng im sau gốc cây. Lúc ấy đã vào đêm, Fabrice tưởng như mình đang
rình gấu trên núi Tramezzina, mạn trên Grianta. Anh bỗng có một sáng kiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.