TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 92

— Aubry, người anh em, thỉnh thoảng anh hãy trông chừng cái cỗ xe

con này với nhé.

— Anh sắp đánh nhau ư? Fabrice hỏi Aubry,

— Không đâu, tớ sắp đi giầy đẹp để khiêu vũ đây!

— Tôi theo anh.

— Tôi gửi chú kỵ binh nhỏ đó cho anh nhé! Chị căng tin hét lớn. Chú

tư sản trẻ măng đó gan dạ đấy.

Hạ sĩ Aubry không nói gì, cứ đi. Tám chín anh lính chạy đến với anh.

Anh đưa họ đến sau một cây sồi chung quanh có những bụi gai. Đến đó,
cũng vẫn không nói không rằng, anh bố trí họ ở bìa rừng, trên một tuyến
đái, người nọ cách người kia ít nhất là mười bước. Rồi lần đầu tiên, anh lên
tiếng:

— Này, này tụi bay chớ có bắn trước khi có lệnh! Phải nhớ là tụi bay

mỗi đứa chỉ còn ba phát đạn thôi đó.

Fabrice tự hỏi không biết cái gì đã xảy ra. Cuối cùng, chỉ còn anh với

anh hạ sĩ, anh nói:

— Tôi không có súng.

— Câm mồm cái đã! Cứ tiến lên theo hướng kia, cách năm mươi bước

ở phía trước rừng, mày sẽ tìm thấy một chú lính của trung đoàn trong số tội
nghiệp vừa bị bắn chết, mày lấy súng và túi đạn của hắn. Nhớ đừng lột đồ
đạc của một đứa bị thương, hãy tước súng đạn của một thằng chết, thực sự
chết mới được. Và nhanh lên chứ không thì bị quân ta bắn đó. Fabrice chạy
đi rồi nhanh chân trở lại với một cây súng và một túi lính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.