- Tôi muốn ở tỉnh , mỗi buổi sáng đến đọc dictée cho chị viết.
Tuyết bổng dưng vui cười , chạy vào nhà lấy một trái mãng cầu chín đem ra
cho Tuấn . Vừa lúc mẹ Tuyết trong nhà đi ra . Tuyết giới thiệu :
- Thưa mẹ , anh Tuấn , học trò lớp con, ảnh mới thi đỗ Primaire đấy.
Mẹ Tuyết cười :
- Mầy học giỏi quá vậy ? Con Tuyết , nó thi rớt mấy bữa rày , nó khóc hoài
, nó không ăn uống gì hết trọi.
Tuyết khẽ đánh yêu cánh tay mẹ :
- Mẹ cứ nói !
Bà hỏi Tuấn :
- Mầy năm nay mấy tuổi ?
- Dạ thưa bác , con 14 tuổi.
- Chu-cha giỏi qúa , 14 tuổi mà đỗ “ri-me” rồi hả !
- Dạ thưa bác , con nhớ lộn , chớ tuổi thiệt của con là 15.
Mẹ Tuyết và Tuyết cười rùm lên . Mẹ Tuyết hỏi :
- Chớ tuổi thiệt của mầy là bao nhiêu mà mầy nhớ lộn ?
- Dạ tuổi con 16 , mà hồi xin vô học , anh Hai con biểu làm giấy khai sinh
rút xuống hai tuôi? , thành ra trong giấy khai sinh con mới 14.
- Mầy con ai ?
- Dạ …bẩm bác , cha con làm thợ mộc . Anh Hai của con đi làm việc nhà
nước.
- Anh mầy làm gì ?
- Dạ , bẩm bác , anh Hai con là thầy Phán Tuấn làm trong Tòa Sứ.
- Ủa , vậy he ? Mầy là em thầy Phán Tuấn he ?
- Dạ.
- Hèn chi mầy học giỏi . Ở nhà có thầy Phán dạy thêm cho mầy . Chớ con
Tuyết , ổng làm quan Kinh lịch không biết chữ Tây , tao cũng không biết
chữ , có ai dạy thêm cho con Tuyết đâu , hèn chi nó thi rớt.
Tuyết quay sang thưa mẹ :
- Con nhờ anh Tuấn mấy tháng nghỉ hè , mỗi buổi đến đọc dictée cho con
viết để con tập cho quen , sang năm con thi chắc đỗ.
Mẹ của Tuyết gật đầu , bảo Tuấn :