hứng một mình , Tuấn cũng nghĩ ra được một bài thơ để họa lại bài tiễn bạn
của Quỳnh .
Mãi khi tàu hỏa ra khỏi Quảng Trị , khỏi ga Ðồng Hới , Tuấn mới nghiền
ngẫm xong bài thơ họa , nhưng vẫn âm thầm trong trí óc , không chép ra
được vì không có giấy , không có bút , trong lúc xe lửa chạy vùn vụt , rầm
rầm , nhức đầu , ù tai , mũi Tuấn hít đầy than và khói .
Thơ của Tuấn họa như sau đây :
Gởi bạn Phan Quỳnh
Xa quê , lạ cảnh , óc bơ thờ
Thăm thẳm đường đời , ngại tuổi thơ
Văn học trau dồi tuy cố gắng
Non sông tủi nhục khó làm ngơ
Gọi hồn , chiếc hạc bay tung cánh ,
Vương kiếp con tằm nhả phím tơ .
Ðất rộng trời cao duyên cát bụi .
Biết đâu thân thế chỉ mong hờ !
Lúc ra Hà Nội , chép lại bài thơ gửi vào Huế cho Phan Quỳnh , Tuấn chứa
ở dười bài thơ :
Câu đầu làm lúc tàu băng qua cầu Bạch Hổ , Huế . Câu cuối làm xong sau
khi tàu ra khỏi ga Ðồng Hới .
Tuấn , 28 Septembre 1928
Chàng thiếu niên tự cho là thích thú , đọc thầm lại bài thơ của Quỳnh và bài
họa của chàng . Ngâm mãi trong miệng một lát , chàng tủm tỉm cười một
mình và quên những người ngồi chung quanh , chàng ngâm lớn lên hai câu
mà chàng khoái nhất :
Gọi hồn , chiếc hạc bay tung cánh
Vương kiếp con tằm nhả phím tơ .
Ông cụ nhà nho ngồi sát cạnh , ngó chàng :
- Cậu ngâm thơ của ai đấy ?
Tuấn giựt mình , như sực tỉnh giấc mộng , lễ phép đáp :
- Dạ , thưa cụ , con ngâm hai câu thơ của thầy con dạy ở trường .
- À, tôi cũng làm thơ . Buồn ngủ quá . Làm thơ để khỏi ngủ gà ngủ gật như