TUẦN THÚ ĐẠI MINH - Trang 1727

coi bài thơ này là Đoàn Phi cố ý dành riêng cho nàng. Nghĩ tới hai người
sớm muộn cũng phải chia tay, khi bản thân mình sớm tối thanh tu thì Đoàn
Phi một kiếm một rượu lưu lạc hồng trần kiếm tìm tung tích của nàng. Tô
Dung không kìm được hai mắt cay cay, suýt chút nữa thì đã rơi lệ.

-Dung nhi muội tử có chuyện gì vậy? Bài thơ này của Đoàn đại nhân

không hay sao?

Quản Tiêu Hàn đến gần bên Tô Dung, thâm thúy hỏi.

-Hay, thực sự là quá hay a.

Tô Dung miễn cưỡng thu nhiếp tâm thần, xoay lại cười nói:

-Dương đại nhân, ngài nói xem?

Dương Thận khen:

-Lam Bảo quả nhiên tài trí. Bài thơ này tuy rằng câu từ không phải tuyệt

hảo, bất quá ứng cảnh ứng tình, cùng với bài thơ của ta đều nói tới hai vị cô
nương trước mắt đây. Quả thực là hiếm có. Bất quá Lam Bảo huynh làm
thơ lẽ nào không xem trọng quy luật hay sao? Bài thơ này ta không biết
phải quy về thơ hay là từ đây.

Đoàn Phi thản nhiên đáp:

-Thăng Am huynh đã quá cứng nhắc rồi. Dám hỏi thất ngôn ngũ luật là

do ai tạo ra? Trước người đó lẽ nào lại không có thơ văn gì sao? Lẽ nào
không làm thơ theo quy tắc thì không thể coi là thơ hay sap? Vậy thì từ lại
là từ đâu mà có? Nếu người người đều cứng nhắc giống như Thăng Am
huynh đây thì chỉ e là sau Đường thi, Tông từ, Nguyên khúc thì Đại Minh
đã sắp không còn gì để mang ra so sánh nữa rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.