TUỔI 17 - Trang 155

trọng nhất! Thử nghĩ mà xem... từ khi còn nhỏ ta yêu bố mẹ, sau đó yêu
mái trường và thầy cô giáo, yêu thiên nhiên và rồi yêu con người...

- Thuộc phái mạnh, - Tamara lẩm bẩm.
- Sao bạn lại sợ cái từ đó thế! Đúng thế, đừng sợ và tự dối mình.
- Lida, đừng tranh luận với bạn ấy nữa. Đầu óc bạn ấy bị sắp xếp lộn

ngược đấy mà. - Jenia Smirnova nói một cách bực dọc.

- Còn tôi, thì tôi cho rằng đó là sự vờ vĩnh bên ngoài thôi...
Làm tôi quên mất đang định nói gì rồi! - Lida suy nghĩ một lúc.
ngẩng đầu lên và tiếp tục. - Tình yêu đối với mẹ... một tình yêu như vậy

phải chăng không là hạnh phúc? - Đi vào đề thôi!

Lida hơi nheo mắt lại nhìn Tamara và vừa đi về chỗ vừa kết thúc.
- Nếu các bạn trả lời được câu hỏi hạnh phúc là ở đâu, thì tự nhiên khắc

hiểu chức năng người phụ nữ ở chỗ nào?

Constantin Sergheevich rất muốn nghe ý kiến Svetlana, nhưng lại đến

lượt Jenia. Cô vòng tay lên ngực và bắt đầu.

- Thật là buồn cười... Tôi nói thật với cả lớp là tôi sẽ không lấy chồng

đâu. Để rồi xem! Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi tán thành với
Tamara. Tôi cũng không đồng ý với cả Lida nữa. Bạn ấy không nói đúng
những điều bạn ấy nghĩ. Tình yêu nào. Đối với cái gì và với ai? Thôi đi,
Lida, bạn đừng hát những bài tình ca đó cho bọn mình nữa. Chúng mình
biết bạn là người thế nào rồi... Bạn chẳng yêu ai cả đâu, ngoài bản thân
mình ra. Cũng có thể hơi yêu bố. Mà cũng chẳng phải yêu, chỉ kính trọng
thôi.

Constantin Sergheevich đưa mắt nhìn Lida Versinina. Anh không hiểu

những gì Jenia vừa nói, những lời trách móc của cô và anh định nhìn nét
mặt của Lida để đoán xem Jenia định nói gì.

Nhưng Lida vẫn bình thản vấn sợi chỉ trên đầu ngón tay, từ trên môi vẫn

nở một nụ cười thờ ơ như thể câu chuyện kia không có liên quan gì đến cô
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.