TUỔI 17 - Trang 158

ra quyển vở ghi chép, sửa cặp kính to bằng sừng trên sống mũi và lật sổ tìm
thấy được trang cần thiết. Bí thư chi bộ là một người đàn bà không còn trẻ,
dáng người đẫy đà. Bà dạy môn lịch sử và hiến pháp Liên Xô. Tóc bà
nhuộm màu hạt dẻ, dáng dấp đi đứng không được uyển chuyển nhẹ nhàng,
màu da mặt và nhất là mũi bà luôn đỏ như người từ ngoài trời lạnh vào.

Bà Sophia Borisovna nói năng rõ ràng, nhưng không mạch lạc và có vẻ

quan trọng.

- Anh Constantin Sergheevich ạ, - bà Sophia Borisovna bắt đầu nói, mắt

vẫn không rời quyển sổ ghi chép, - trong tập thể giáo viên người ta bàn tán
nhiều về cách giáo dục của anh nên tôi và chị Natalia Zakharovna muốn
anh nói rõ cho biết...

- Không... đó là chị muốn biết rõ đấy chứ, chị Sophia Bonsovna. - bà

hiệu trưởng lạnh lùng cắt ngang. - Tôi không có gì cần phải biết rõ cả. Tôi
đã nói hết với chị rồi đấy.

- Vâng. Tôi sẽ không phiền đến chị.
Constantin Sergheevich đưa mắt nhìn bà hiệu trưởng. Bà Natalia

Zakharovna ngồi ngay ngắn khác thường, trong tay bà luôn sẵn sàng chiếc
kính. Bà cau đôi lông mày và mím chặt môi chứng tỏ là bà đang kiên nhẫn
nghe câu chuyện...

- Thế này... - bà bí thư chi bộ quay về phía người thầy giáo và bắt đầu: -

Tôi có ghi bảy câu hỏi và tôi muốn anh giải đáp hộ.

Câu thứ nhất. Người ta bảo là anh trốn tránh trách nhiệm giáo dục các

em và giao lại cho ba cô học sinh làm. Có phải thế không?

- Không. Không phải như vậy, - Constantin Sergheevich bình tĩnh trả lời.

- Tôi là giáo viên chủ nhiệm và tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc giáo
dục các em ở lớp mười. Câu trả lời như vậy có làm chị hài lòng không?

- Nhưng làm sao để có được sự nhất quán giữa câu trả lời của anh và

việc anh tuyên bố trước lớp là các em đã đủ lớn khôn rồi...

- Thế không đúng như vậy sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.