TUỔI 17 - Trang 184

Sergheevich. - Thật là tuyệt diệu! Đã là một người đàn ông hoàn toàn
trưởng thành rồi...

- Ba ơi, ba tiếp thầy nhé, con còn phải xuống bếp chỉ huy chứ, -Lida nói.
- Ngồi xuống đây, anh Constantin Sergheevich! Anh hút thuốc nhé...
- Tôi không hút thuốc ạ. Thầy biết không, giá gặp thầy ngoài phố...,

thoáng trông thấy là tôi nhận ra thầy ngay, thầy Sergei Ivanovich ạ.

Thời gian đã không làm thay đổi mấy những đường nét quen thuộc trên

khuôn mặt nhà bác học. Mái tóc dày hơi xoăn sẫm màu đã làm ông trẻ lâu
và khó mà đoán ra năm nay ông đã mấy mươi.

Ông hơi béo ra và nhờ đó mà những nếp nhăn cũng không thấy rõ và

dáng người vốn không cao lắm của ông cũng có vẻ vạm vỡ, chắc nịch.
“Vẫn cái dáng chắc nịch ấy” - Constantin Sergheevich thầm nghĩ vậy. Còn
ông Sergei Ivanovich thì nhận xét:

- Mà tôi cũng không đến nỗi đi ngang qua mặt anh mà không chào đâu.

Dù sao thì thời gian cũng trôi qua nhanh quá - không kịp ngoảnh lại nữa.
Mới đây, nào có lâu gì, anh mới là một chàng thanh niên nông nổi đấy, thế
mà bây giờ đã là một giáo viên dày kinh nghiệm rồi, với quá trình công tác
kha khá đấy... Nào, kể cho tôi nghe về bản thân anh xem nào. Anh có gia
đình rồi chứ?

- Vâng ạ.
- Có con không?
- Có một cháu gái ạ.
- Anh có hài lòng về cuộc sống không?
- Rất hài lòng.
- Thế còn chiếc gậy này?
- Không sao ạ... Còn có thể xấu hơn.
- Đúng thế. Thế còn công việc thì tôi chẳng phải hỏi nữa. Lida kể cho tôi

nghe rất nhiều về anh. Tôi với cháu là bạn của nhau mà, vì vậy mà tôi biết
hết mọi việc ở trường. Con bé vốn tính lạnh lùng, ít hoạt động từ nhỏ, thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.