TUỔI 17 - Trang 208

- Con cứ nói.
- Nhà ta cần đặt máy điện thoại bố ạ.
- Máy điện thoại. Để làm gì con? - Ông ngạc nhiên hỏi.
- Bố cũng cần, mẹ cũng cần, cả con cũng cần có máy điện thoại, bố ạ. Có

máy điện thoại thật là thuận lợi mà lại không đắt.

- Thôi, con đừng có nghĩ những chuyện viển vông nữa.
Ông Mikhail Phomich cởi áo lao động treo lên mắc, cầm chiếc khăn mặt

và ra khỏi phòng. Sự từ chối của bố không làm cho Catia lo lắng. Cô biết
rằng bố không tiếc tiền, nhưng bố cần phải hiểu được máy điện thoại không
phải là đồ chơi, không phải là trò tiêu khiển của bọn nhà giàu, mà là một
vật rất cần thiết và tiện lợi.

Catia đã nghĩ được một kế hoạch thuyết phục bố rất chi tiết. Cô đã nói

với bố về chuyện chiếc máy điện thoại và bây giờ thì dứt khoát là bố không
quên rồi. Sau đó cô sẽ lựa chọn lúc thuận lợi, sẽ thuyết phục dần dần bố là
máy điện thoại vô cùng cần thiết đối với cả nhà. Phải tìm cách gì đó đặc
biệt lắm mới nói cho bố nghe được.

Suốt đời cô nhớ mãi một việc xảy ra và đóng vai trò quan trọng trong

quan hệ sau này giữa hai bố con. Hồi đó cô mới lên chín. Hai bố con đang
đi trên đường phố chính. Ở góc phố có bán kem Eskimo. Chắc là bố đã để ý
thấy Catia nhìn chiếc thùng màu xanh lơ có vẽ một chú gấu trắng một cách
thèm thuồng như thế nào rồi.

- Con có muốn ăn kem không? - Bố đi chậm lại và hỏi.
Dĩ nhiên là em thích quá rồi. Có đứa trẻ nào mà lại không thích kem

Eskimo? Nhưng một sự khiêm nhường giả dối, một cách không muốn tỏ rõ
sự thèm muốn của mình đã làm Catia phải cúi nhìn xuống đất.

- Con không biết ạ. - Em khẽ nói.
- Bố cũng không biết, - ông lẩm bẩm rồi hai bố con đi thẳng.
Trường hợp tưởng như không đáng kể trên đây đã để lại dấu ấn sâu sắc

trong tính cách của cô gái mãi về sau này. Bây giờ thì Catia đã hiểu là bố
em ưa sự thẳng thắn và đã cố tình không mua kem cho em lúc đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.