TUỔI 17 - Trang 210

hoảng sợ suốt cả đời. Catia ra đời quá muộn màng, mười năm sau khi bố
mẹ cưới nhau. Hai người đã mất hết cả hy vọng có con. Bố em tất nhiên là
muốn có đứa con trai, nhưng không hề vì vậy mà ông kém yêu con gái và
lúc nào ông cũng cố gắng giáo dục em trở thành một con người có chí
hướng, trung thực, thẳng thắn, chứ không phải là một tiểu thư nông cạn và
rỗng tuếch.

- Catia, con có định ăn tối không? - Bà mẹ nhìn vào phòng hỏi.
- Không mẹ ạ, con không muốn ăn cơm.
- Ra ngồi ăn cùng với bố cho vui con ạ... Kể cho bố nghe công việc ở

trường. Bố vẫn thích nghe mà. Hôm nay không biết sao bố có vẻ không
vui... và cứ im lặng, không nói năng gì.

Catia hiểu ngay là bố đang nghĩ gì và cô quyết định thuyết phục bố.
- Thôi được. Con sẽ uống trà vậy. Khi có cả con lẫn bố, mẹ hỏi bố xem

mấy giờ rồi nhé.

- Hỏi giờ làm gì cơ, Catia?
- Chỉ hỏi xem mấy giờ thôi. Mẹ cứ hỏi bây giờ mấy giờ rồi? Và mẹ bảo

bố là đồng hồ của nhà sai.

- Nhưng để làm gì cơ chứ?
- Cần mà. Mẹ sẽ biết, để làm gì. Mẹ rót cho con một cốc trà, đặt lên bàn

và hỏi, - Catia giải thích cho mẹ và theo mẹ ra bếp chỗ bố đang ăn tối.

Tất cả mọi chuyện xảy ra giống như Catia đã đoán trước. Khi mẹ rót trà

cho cô và hỏi mấy giờ, Mikhail Phomich chậm rãi lôi trong túi ra chiếc
đồng hồ quả quýt và nói:

- Mười hai giờ kém mười lăm phút.
- Không phải đâu. Đồng hồ bố chậm rồi bố ạ. Bây giờ chắc phải nhiều

giờ hơn. - Catia nói.

Bố em rất tự hào vì chiếc đồng hồ đó của mình, chiếc đồng hồ ông được

ban giám đốc nhà máy tặng.

- Nếu có chậm chăng, cũng chỉ hai phút thôi...
- Dĩ nhiên là con không muốn tranh luận với bố, nhưng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.