TUỔI 17 - Trang 212

CON GÁI VÀ MẸ

Ania Alechxeeva đã đáp ứng được những hy vọng lớn lao của cả lớp, em

đã vượt lên ngang hàng với Svetlana và là một trong những học sinh dẫn
đầu lớp. Jenia, Catia và nhất là Tamara tin chắc là thế nào Ania cũng vượt
Valia. Nhưng đột nhiên xảy ra một chuyện không lường trước được. Vào
một buổi sáng tháng mười mưa rả rích Ania đến trường buồn bã, mặt tái
nhợt hốc hác và ngay giờ hình học đầu tiên em đã bị điểm ba. Mà trước khi
cho điểm cô Vaxivia Antonnovna cũng đã phải đắn đo đấy. Tất cả mọi
người đều hiểu điểm ba này đã là sự rộng lượng của cô giáo đối với người
học sinh có hàng loạt điểm năm trước đây.

Đến giờ sử Ania từ chối không trả lời viện lý do là ốm. Điều đó làm cho

cả lớp phải lo sợ. Đến giờ nghỉ các bạn quây lấy Ania, nhưng em lấy tay bịt
hai tai lại, và mặc cho các bạn hỏi em không trả lời. Jenia xua hết các bạn
có tính tò mò đi, ngồi sát cạnh Ania và kiên nhẫn chờ đợi cho đến lúc bạn
bỏ tay ra.

- Ania, có phải bạn ốm thật không - Jenia hỏi bạn với vẻ đầy thông cảm.
- Không.
- Thế thì có việc gì xảy ra thế? - Jenia vẫn tiếp tục dỗ dành bạn - Đã bảo

là không có gì xảy ra cả mà lại!

Ania bực tức nói, quay mặt đi phía khác.
- Không thể học thuộc bài, chỉ có thế thôi.
Nhưng dứt khỏi Jenia đâu có phải dễ dàng. Jenia muốn biết đã có việc gì

xảy ra với bạn, đâu phải vì trách nhiệm của lớp trưởng và là một trong
những người “lãnh đạo” lớp. Bản chất của em là không thể thờ ơ khi có ai
đó bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Và bây giờ đây em cảm thấy bạn đang có một niềm đau khổ lớn.
Em thân mật trách bạn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.