TUỔI 17 - Trang 23

Khi Svetlana đứng dậy thì thầy giáo hiểu ngay, ở Lida Versinina thiếu cái

mà ở Svetlana có rất nhiều, đó là sự mặn mà. Vẻ đẹp của Svetlana tỏa ra
một cái gì ấm áp, dịu dàng đặc biệt. Constantin Sergheevich nhớ lại khi bà
trưởng phòng giáo vụ đánh giá Svetlana, cuối cùng, bà cười một cách trìu
mến và nói thêm: “Svetlana - đó là điểm yếu của tôi! Sao tôi lại yêu con bé
đó thế!”

- Còn em, Svetlana, em đã quyết định thế nào rồi? - Thầy giáo hỏi cô gái

đã đứng dậy, đang bình thản chờ câu hỏi của thầy.

- Thưa thầy, em sẽ đi làm ạ - Svetlana trả lời một cách giản dị.
- Em quyết định không tiếp tục học nữa sao?
- Thưa thầy, hoàn cảnh gia đình em không cho phép ạ.
- Về việc đó ta sẽ bàn thêm sau, em ngồi xuống. Tiếp theo - Cosinscaia

Nina!

Một cô bé có khuôn mặt dễ thương đứng dậy, mắt nhìn xuống, mặt đỏ

bừng lên vì ngượng. Thoạt nhìn cô ta giống như một đứa bé, đặc điểm đó
càng trở nên nổi bật nhờ một chiếc nơ satanh to tướng trên đầu và bộ quần
áo đồng phục có tạp dề được may rất khéo. Constantin Sergheevich biết
trước, bố em là nguyên soái, và em là con một.

- Em đã nghĩ gì về nghề nghiệp của mình?
- Ba em cho rằng em nên học trường y... nhưng cũng chưa quyết định dứt

khoát ạ

- Em ngồi xuống. Tiếp theo là...
- Là em ạ, Krapchenco Tamara - Cô gái ngồi ngay bàn đầu đứng dậy và

trả lời rành rọt.

Constantin Sergheevich tò mò nhìn cô gái. Cô hoàn toàn khác với các

bạn trong lớp. Vóc người không cao nhưng chắc, tóc cắt ngắn, chân đi ủng
da, Tamara giống một cậu bé mặc giả con gái. Bà trưởng phòng giáo vụ cho
Constantin Sergheevich biết là Tamara vẽ rất đẹp, có bằng lái ôtô và chịu
khó đọc nhiều.

- Tamara, em chọn nghề gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.