TUỔI 17 - Trang 287

- Không đau, nhưng tức lắm.
- Thế bây giờ?
- Bây giờ thì chỉ cáu hoặc đập bàn là cùng. Bây giờ thì thằng bé Sura bị

đòn vì những “trò nghệ thuật” của nó... Bố mình bảo thế này: “Các con ạ,
các con phải nghe lời bố, vì các con chưa có kinh nghiệm trong cuộc sống.
Các con không biết cái gì nên làm, cái gì không nên. Thí dụ, một hòn than
hồng rất đẹp bắn ra khỏi bếp. Không được sờ tay vào hòn than đó, nhưng
bé Natasa lại muốn sờ? Ta bảo cho nó là đừng sờ vào, vì than nóng. Nhưng
Natasa mới lên hai và nó không hiểu nóng nghĩa là gì? Giải thích như thế
nào bây giờ? Thôi, thì cứ để cho nó cầm lấy hòn than, để cho nó bị bỏng và
khóc một tí vậy. Điều đó không có gì đáng sợ, nhưng nhờ thế mà nó tin vào
lời khuyên của chúng ta... Cứ như thế trong mọi trường hợp. Nếu bố nói là
không nên thì các con nên nghe lời bố. Ông cụ suy nghĩ như vậy có đúng
không?

- Chắc là đúng. - Nina tán thành và cô đỏ mặt, nói thêm: - Nhưng mình

thì chẳng bao giờ bị phát cả.

- Mình biết rồi. Bạn bị mắng chứ gì? - Tania cười khẩy nói:
- Theo mình bị mắng thì còn khổ hơn. Chả được cái tích sự gì. Ba mẹ

mình cũng hay mắng. Hễ cứ bắt đầu trách móc thì phải kéo hàng nửa
tiếng...

Tania chống tay ngồi dậy nhưng không cẩn thận nên cô bỗng nhăn mặt vì

quá đau đớn. Sự đau đớn đó thể hiện trên nét mặt của Nina.

- Tội nghiệp Tania quá... - Cô bỗng thốt lên.
- Không sao đâu. Chúng ta vẫn sống có chết đâu mà sợ! Cái món xương

thế mà đau ghê. Còn đau hơn cả da hay bắp thịt. - Tania mỉm cười trả lời
bạn. Tiếng nhạc đâu đây vọng lại. Hai cô lắng nghe. - Nina đã học chơi
dương cầm nên cô hiểu biết nhạc.

- Bài gì thế nhỉ? - Tania hỏi.
- Tác phẩm gì có vẻ mới. Mở đài nhé?
- Thôi không cần đâu. Nina này, thế bạn có thích nhạc không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.