TUỔI 17 - Trang 286

- Tania ơi! Ôi, bạn thật là kỳ lạ, Nếu như mình cùng làm bài với bạn thì

có gì là ảnh hưởng đến mình? Chúng mình cùng học một lớp mà lại!

- Ừ thì được rồi. Tự mình sẽ thấy thôi. Kể xem hôm nay ở lớp có gì mới

nào?

- Bọn mình kể hết rồi còn gì...
- Mới kể qua loa thôi, - Tania ngắt lời bạn. - Còn bạn hãy kể tỉ mỉ xem

nào. Valia thế nào?

- Hình như không có gì đặc biệt.
- Sao lại không có gì? Thôi, đừng nói luẩn quẩn nữa!
- Thế sao bạn lại quan tâm đến Valia lắm thế?
- Ngược lại - hoàn toàn không quan tâm! Dạo cuối năm học nó chỉ làm

cho mình càng thấy khó chịu thôi. Mình ngạc nhiên là sao trước kia chúng
mình không nhận thấy điều đó? Trước kia minh còn thấy nó có vẻ như là
một người “xuất chúng” lắm... Thật ra thì... Hừ!... Bố mình gọi đó là sự ích
kỷ, sự tự tôn mình. Hôm nay mình vừa nghĩ đến nó xong. Giá nó có một
người bố như bố mình, ông cụ sẽ cho biết tay!

- Bác Andrei Petorovich ấy à! - Nina không tin.
- Phải chính bác Andrei Petorovich ấy đấy! Bạn biết ông cụ chỉ một mắt

thôi. Nếu ông cụ mà đã nói điều gì, thì ôi thôi thế là hết. - Tania cau mày và
bắt chước bố, cô nói một cách nghiêm khắc: “Mày có biết tiếng Nga
không? À, nếu không biết thì tao sẽ dịch ra thứ tiếng trẻ con vậy!”.

- Tiếng trẻ con là tiếng gì cơ?
- Đứng quay mặt vào tường, còn trước đó thì phát mấy cái vào chỗ mềm

ấy!

Hai cô gái cười phá lên. Nina biết bác Andrei Petorovich như một người

hiền lành, hay đùa, tính tình rất dễ mến. Thật khó mà tưởng tượng được là
bác lại có thể đánh Tania.

- Lẽ nào hồi còn bé bác lại đánh bạn? - Nina hỏi.
- Đánh là thế nào? Chỉ phát vài cái thôi.
- Thế có đau không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.