TUỔI 17 - Trang 284

Các bạn Nina Cosinscaia, Catia và Svetlana Ivanova, Jenia Smirnova,

Tamara Krapchenco, Nadia Erefeeva và Ania Alechxeeva bước vào phòng.
Căn phòng trở nên chật chội. Các cô gái vây quanh chiếc giường và đứng
khựng trong trạng thái ngơ ngác, bất lực mà người ta thường có mỗi khi
đến thăm người bị ốm nặng lần đầu.

- Sao các bạn lại ỉu xìu thế kia? Mình có chết đâu nào! - Tania cười. -

Mình nằm độ vài ba tuần là lại như người khỏe thôi mà.

- Cả lớp gửi lời thăm bạn, thầy Constantin Sergheevich sẽ đến thăm bạn

đấy. - Catia nói.

- Bao giờ cơ?
- Có lẽ hôm nay đấy.
- Ai khiến bạn làm gãy chân thế hả? - Jenia hỏi.
- Mình đâu có làm gãy. Chỉ bị rạn thôi.
- Gãy hay rạn cũng thế cả. Chỉ vì bạn quá nghịch ngợm thôi chứ có sao

đâu, - Jenia vờ trách móc bạn. - Lúc thì ngủ liên miên cả ngày, lúc lại chạy
rông suốt và thế là... mừng nhé!

Tania nhìn các bạn, trên môi đọng lại một nụ cười buồn bã dường như có

lỗi.

- Các bạn ơi, cám ơn các bạn nhé, các bạn đã đến thăm mình. Có lẽ

chúng ta rồi phải chia tay nhau thôi.

- Sao thế?
- Các bạn sẽ học tiếp. Còn mình chắc phải chậm lại một năm...
- Bạn điên à! - Catia bực tức nói, - bọn mình đã bàn với nhau rồi. Đầu óc

bạn tỉnh táo, nhiệt độ bạn bình thường. Thật hết chỗ nói, bạn đã hành động
như một đoàn viên Komsomol đấy ư? Bạn có thể học được không nào?

- Tất nhiên là được rồi.
- Thế là ổn rồi! Nina đã nhận một mình giúp bạn rồi, và nếu như một

mình bạn ấy không cáng đáng được thì chúng mình sẽ thay phiên nhau đến
giúp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.