TUỔI 17 - Trang 290

MÓN QUÀ

Ngoài phố trời lạnh và ẩm. Cây cối đã trút hết lá đứng trơ trọi, buồn bã.

kẹp cặp dưới nách, Svetlana hai tay đút vào túi áo khoác và thu người lại,
cô hỏi bạn:

- Chỉ mong chóng đến đông thôi! Theo bạn thì bao giờ tuyết sẽ rơi?
- Ai mà biết được! - Jenia tra lời. - Bạn có muốn đi trượt băng không?
- Mình không thích ẩm ướt - Svetlana vừa nói xong thì bật cười. - Anh

Igor đang mơ ước đến chuyện trượt băng khi biết Lida biết trượt băng.

- Lida thì dính dáng gì vào đây? - Jenia ngạc nhiên hỏi.
- Anh ấy định gặp cô nàng trên sân băng...
Thế là Svetlana kể cho bạn nghe hết những gì cô biết được vê chuyện

Igor say Lida.

- Ồ... Ồ...! Tình yêu đầu tiên, trò chơi cuối cùng, - bất thình lình Jenia

đọc lên câu ngạn ngữ đó và kết thúc đầy ngụ ý sâu xa. - Mình không cho đó
là tình cảm sâu sắc và lâu dài. Igor không thuộc loại người như vậy.

Svetlana im lặng. Cô cảm thấy giận vì Jenia liệt anh cô vào loại người

nông cạn, không có khả năng yêu ai một cách đứng đắn, nghiêm túc. Cô
không thể tranh luận và chứng minh điều ngược lại. Như thế có nghĩa là tự
chống đối mình: Trong thâm tâm Svetlana cũng cho anh cô là loại người
nông cạn.

- Svetlana, thế bạn có biết không? - Jenia nói và nắm lấy khuỷu tay bạn. -

Dù sao thì mình vẫn chọn con đường y học. Mình sẽ chữa bệnh cho bọn
trẻ... Còn bạn thì sẽ có lúc phải nói chuyện nghiêm túc với thầy Constantin
Sergheevich. Với khả năng của bạn, bạn có thể trở thành nhà bác học loại
cỡ cơ đấy.

- Jenia, bạn biết rồi đấy... - Svetlana bắt đầu.
- Không có Jenia gì cả! - Cô ngắt lời bạn. - Bạn suy nghĩ không đứng

trên lợi ích quốc gia gì cả. Ở trường đại học bạn sẽ được học bổng cơ mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.