TUỔI 17 - Trang 297

- Có một con chó rất nổi tiếng đã hi sinh anh dũng. Để tưởng nhớ đến nó,

em đặt tên thế, - Petia sốt sắng trả lời, chú bé bắt đầu nghĩ là chị không thể
tự nhiên lại nói chuyện về đề tài đó.

- T’ruc! Mẹ nghe thấy chưa? Ừ, thì T’ruc, - Cô gái tán thành khi thấy mẹ

cũng không phản đối và bà mỉm cười chờ đợi xem sẽ ra sao T’ruc! T’ruc! -
Svetlana tặc lưỡi gọi to.

Con chó nghe giọng quen, nhảy từ trong gầm giường ra và chạy đến bên

cô gái.

Petia đứng lặng người. Lúc đầu em đứng yên, sau đó đặt cái hộp xuống

bàn và ngồi xuống.

- Ôi sao mà nó dễ thương thế!... Chị Svetlana này nó là loại chó nòi đấy

nhét - Chú bé mừng rỡ nói và huýt sáo: - T’ruc! Đến đây nào!

Nghe thấy tiếng huýt sáo con chó vểnh tai lên và bắt đầu lơ láo nhìn

quanh.

- Thấy không! - Petia kêu lên. - Nó hiểu hết... Ôi, con chó nhất thế giới!

T’ruc! T’ruc!

Petia ôm con chó vào lòng nó như người đã quen.
- Đúng là con chó nhất thế giới! Chị lấy đâu ra thế chị Svetlana?
- Điều đó không quan trọng.
- Thấy không... chị Svetlana quan tâm đến con thế đấy - bà mẹ nhận xét,

- Còn con thì sao, con không quan tâm đến chị ấy à? Có thể con sẽ lắp cho
chị ấy cái đài…

Thằng bé vờn chơi với con chó mãi cho đến khi con chó cho một vũng

nước ra sàn nhà.

- Thế, - bà mẹ nói một cách cương quyết và đặt chiếc áo đang khâu dở

lên bản. - Bây giờ ngồi lại đây và ta thỏa thuận với nhau điều này.

- Chứ sao! Con đi lấy giẻ lau đây.
- Bây giờ thì được rồi. Còn sau này?
- Sau này cũng thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.