TUỔI 17 - Trang 298

- Gượm đã, đừng vội vàng. Cả nhà đều biết tính ngăn nắp của con rồi, -

bà Ecaterina Andreevna nói và chỉ tay về phía bệ cửa sổ bừa bộn những đồ
nghề của Petia. - Thôi không tranh luận và không biện bạch gì cả. Mẹ cho
phép nuôi con chó con nếu con hứa sẽ tự mình chăm sóc dọn dẹp cho nó.

- Con rõ rồi...
- Không phải rõ, mà phải hứa.
- Con xin hứa!
- Thế... Thứ hứa là... sẽ không ảnh hưởng đến học tập chứ?
- Rõ là không rồi.
- Chưa hề rõ tí nào. Con phải hứa đã.
- Con xin hứa - Thế được rồi. Mẹ và cả chị Svetlana nữa sẽ không nhắc

nhở gì con đâu. Nếu mẹ thấy con chó làm ảnh hưởng đến việc học tập của
con, hoặc thêm việc cho mẹ và chị, thì nó sẽ biến đi cũng đột ngột như là
nó xuất hiện vậy. Hiểu chưa?

- Con hiểu rồi ạ.
- Mẹ nghĩ rằng, con chó này sẽ dạy con tính ngăn nắp và giúp con học

tập tốt.

- Giúp thế nào cơ ạ? - Petia ngạc nhiên hỏi - Nó làm bài hộ con hay sao?

- Trước kia suốt ngày con biến đâu mất ở chỗ bạn bè ấy, còn bây giờ thì sẽ
ngồi nhà và học sẽ tốt hơn.

- À... À... À! Điều đó thì dĩ nhiên rồi ạ... Bây giờ thì các bạn ấy sẽ kéo

đến nhà ta chứ, - Chú bé tán thành.

Câu chuyện về con chó kết thúc ở đây và con T’ruc trở trành một thành

viên bình đẳng trong gia đình bà Ecaterina Andreevna.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.