TUỔI 17 - Trang 312

Nhỡ ra đây là tình yêu và là một mối tình chân chính thì sao? Cô tự hỏi

mình và mỉm cười hạnh phúc đáp: “- Ừ, thì càng tốt!... Thì cứ yêu”.

Cô thử mường tượng trong óc hình ảnh Aliosa, đôi môi lẩm bẩm nhắc

những lời đã đọc được trong sách: “Anh thân yêu”, “Anh yêu thương”,
“Anh yêu duy nhất của em”, nhưng giờ đây tự nhiên cô cảm thấy khó chịu.
Đấy là những lời nói của người khác, xa lạ. Những câu nói ấy chẳng ăn
khớp với tình cảm của cô.

“Không phải như thế, không phải như thế, - Lida buồn rầu nghĩ, - Trời

ơi, sao mà mình ngu ngốc thế”.

Lida không thể nào hiểu được tại sao lại như thế. Tại sao cô lại không

thể tin được những lời lẽ đầm ấm cần thiết mà người ta phải nói trong
trường hợp tương tự? Bởi vì các nhà văn có bịa ra những câu nói ấy đâu?
Cô muốn được tâm sự với một người nào đó. Nhưng với ai mới được cơ
chứ? Chẳng lẽ lại tâm sự với thầy Constantin Sergheevich? Ồ, không đời
nào! Bây giờ thì nhất định là không rồi, Lida hiểu rất rõ rằng nếu như lần
trước cô có thể nói một cách rõ ràng và hầu như dễ dàng với thầy thì giờ
đây cô không thể nói lên được một lời. Lưỡi cứ líu lại. Để tìm ra câu trả lời,
hết câu này lại đến câu khác, cô cố nhớ lại câu chuyện lần đó và chợt hiểu:

“Tình yêu tự nó sẽ đến. Chớ có đi tìm nó và đừng vội vã. Chớ có đi trước

trong cuộc đời... Cái gì cũng phải có lúc”

“Ừ... phải! Mình vội vã. Mình đã đi trước. Hay là chẳng có gì cả? Chỉ

thế thôi...”.

Nghĩ thế, cô thấy thương hại cho mình.
“Chẳng có gì cả và chẳng qua chỉ là mình tưởng tượng cả thôi ư?”
Ngoài cửa có tiếng chân ai lê giày.
- Lida vẫn còn ngủ đấy à? - Bác Pasa dừng trước cửa hỏi khẽ.
- Không ạ.
- Cháu có điện thoại gọi đấy.
- Ai đấy ạ?
- Chả biết được. Giọng đàn ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.