TUỔI 17 - Trang 386

chung và tìm mọi cách tỏ cho ông biết rằng đối với em ông chỉ là người
dưng nước lã.

Ông Mikhail Sergheevich không bao giờ tỏ ra khó chịu về điều đó, lúc

nào ông cũng rất lịch thiệp, vui vẻ và giản dị. Sự ngây thơ trong trắng của
cô gái và lòng trung thành với người bố đã hy sinh - một tình cảm sâu sắc,
tốt đẹp của em không thể không làm cho một con người thông minh như
ông cảm động. “Thời gian là vị thẩm phán tài nhất và sự kiên nhẫn là người
thầy giỏi nhất”. Ông rất thích câu cách ngôn thông minh mà bà Olga
Nicolaevna nói với ông sau lần bà gặp Constantin Sergheevich và thế là
ông quyết định kiên trì chờ đợi.

Thời gian trôi đi, Ania dần dần đã hết khó chịu và quen với nhiều điều

xảy ra trong gia đình. Em không còn thấy bực bội với tiếng cười của mẹ từ
phòng bên vọng sang, không cau có mặt mày khi ông Mikhail Sergheevich
chào hỏi hoặc nhận xét đùa nữa.

Một ngày chủ nhật sau bữa ăn trưa Mikhail Sergheevich làm như vô tình

hỏi:

- Sao Ania, ăn xong lại đi chuẩn bị bài chứ?
- Không, cháu muốn đọc một lúc. Cháu vừa mượn được quyển sách

“Một chuyến tàu đi xa”. Nghe nói là chủ đề về chúng cháu...

- Hay là ta làm một ván cờ nào?...
Vì đột ngột, Ania đỏ mặt lên nhưng suy nghĩ một lát bèn trả lời bằng một

giọng hững hờ:

- Vâng, cháu không phản đối...
Và thế là họ ngồi cúi đầu trên bàn cờ và tấn công nhau dữ dội.
Nếu ông Mikhail Sergheevich biết rằng Ania muốn thắng ông biết chừng

nào, dù chỉ là một ván, thì chắc ông đã cố tình “đi hớ một nước” và chịu
thua... Nhưng không. Ông đánh giá đối thủ của mình khá cao nên tin rằng
một ván thắng như vậy sẽ không làm cho em hài lòng và thậm chí còn làm
phật ý. Ania phải giành được thắng lợi bằng con đường khác, con đường
trung thực. Ania không thắng nổi. Họ đấu hai ván, một ván Ania thua, một
ván hòa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.