TUỔI 17 - Trang 388

Olga Nicolaevna đang ngồi lẩm nhẩm tính toán một mình về việc làm thế
nào để may cho Ania một chiếc măng-tô đông trong năm nay thì cô gái
tuyên bố là em sẵn sàng mặc chiếc áo cũ hết mùa đông. Thế rồi một hôm
bác Olga Nicolaevna đi làm về tay xách một gói to tướng.

- Aniuta

[40]

, con ra đây mặc thử áo xem nào? - Bà nói, tay mở gói, - độ

này chẳng có hàng gì mà chọn...

Trong gói là chiếc áo măng-tô bằng thứ dạ đắt tiền màu xanh với chiếc

cổ bằng lông rái cá.

- Ôi, áo này cho con đấy à? - Ania nói vẻ ngờ vực.
- Không cho con thì còn cho ai? Mặc vào đi... Cài khuy vào... Thế... quay

lại đây xem nào... Bây giờ thử đi đi lại lại xem sao... Tuyệt!... Giơ hai tay
lên... - Bác Olga Nicolaevna ra lệnh. - Trông được đấy. Mẹ đã tưởng là phải
khâu lại nhưng dáng người con đẹp lắm. Con soi gương mà xem. Thứ dạ
này cũng khá đấy...

Ania nhìn thấy trong gương đôi mắt đầy niềm vui của một cô gái xa lạ,

không quen biết trong chiếc áo măng-tô mới, đẹp. Và em cảm thấy khó
chịu. Em biết rằng việc mua này không thể không có sự tham gia của ông
Mikhail Sergheevich, mà như vậy có nghĩa là chiếc áo được mua nhằm một
mục đích không hay khác. “Ông ta muốn mua chuộc mình đấy”, - Ania
thầm nghĩ.

- Mẹ ạ, con sẽ không mặc nó đâu! - Ania nói với giọng cương quyết.

Đoạn em cởi áo ra.

- Sao vậy con? Con không thích à?
- Thích, không thích, vấn đề không phải như vậy.
- Vậy thì vì sao? - Bác Olga Nicolaevna gặng hỏi, mỗi lúc một ngạc

nhiên thêm. - Mẹ không hiểu con muốn gì.

- Tất nhiên là mẹ không hiểu gì rồi. Nếu không thì đã không vặn vẹo

con... Mẹ cho con là cái con quay gió...

- À, ra như vậy... - Bác Olga Nicolaevna hiểu ra. - Con tưởng Mikhail

Sergheevich mua áo này cho con à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.