TUỔI 17 - Trang 405

Zakharovna nhìn thời khóa biểu rồi nhìn đồng hồ. - Bây giờ anh ấy còn lên
lớp. Mười phút nữa sẽ hết giờ học.

- Vâng, tôi sẽ chờ. - Bà Dinaida Grigorevna đồng ý. Và lại rút khăn mùi

xoa ra không hiểu để làm gì. - Nhưng thưa chị, tôi không hiểu nổi sao chị
lại để cho điều đó xảy ra...

- Điều gì?
- Cái điều khai trừ ấy!
- Các em ấy không hỏi ý kiến tôi.
- Nhưng sao chị không can thiệp vào, không ngăn các em ấy lại không

thay đổi quyết định.

- Tôi thay đổi sao được khi việc làm đó là hợp pháp? Sao đồng chí tưởng

tôi có quyền can thiệp và bắt học sinh phải làm theo ý mình lúc nào cũng
được sao? - Bà hiệu trưởng trả lời. Thấy bà kia không có ý định đáp lại lời
mình bà hỏi tiếp: - Đồng chí có thấy còn ai muốn gặp tôi nữa không?

Bà Dinaida Grigorevna bỗng nhớ ra rằng trong phòng đợi còn một người

phụ nữ nữa.

- Còn. Vậy tôi sẽ đợi thầy chủ nhiệm, - bà trả lời và bước ra khỏi phòng.
Cuộc nói chuyện với bà hiệu trưởng để lại cho bà Dinaida Grigorevna

một ấn tượng nặng nề. Toàn một giọng khô khan, trịnh trọng, không một lời
thông cảm! Trên đường đến đây bà có ý định buộc bà Natalia Zakharovna
vào tội thiếu chu đáo, thiếu chú ý, thiếu tế nhị sư phạm và bắt cho được bà
ta phải nhận sai lầm và thay đổi cái quyết định ngu ngốc, vô lý nọ. “Sao bà
lại có thể để cho trẻ em dắt mũi? Bà là hiệu trưởng và nhà giáo gì mà lại để
cho trường loạn lên như vậy? - Bà dự định phải nói như thế - kỷ luật của
nhà trường đâu? Sao bà không tạo những điều kiện bình thường cho một
học sinh ưu tú của trường học tập và sao không ngăn chặn những sự công
kích bỉ ổi của bọn bạn gái hay ghen đối với em?...”

Bà còn định dọa bà Natalia Zakharovna rằng bà sẽ xin chuyển trường

cho con bà... Thế mà thay vào đó là cảm giác của một học sinh bị gọi lên
gặp hiệu trưởng để nghe những lời quở trách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.