TUỔI 17 - Trang 409

- Đồng chí thấy tôi phải làm gì bây giờ? - Bà hỏi, đưa mắt nhìn vào đôi

mắt trong sáng của thầy Constantin Sergheevich với đầy hy vọng.

- Làm gì ư. Chị hãy ghìm trái tim mình lại và đừng coi con gái mình là

một đứa trẻ xuất chúng. Tôi xin nói với chị những đứa trẻ như Valia có rất
nhiều.

- Thế còn chuyện khai trừ?
- Đây là việc của tập thể và chị không nên can thiệp vào. Chỉ có Valia

mới thay đổi được thái độ của mọi người đối với em, nếu em muốn, nếu em
hiểu các bạn đòi hỏi gì ở em. Không ai đuổi em ra khỏi trường. Em vẫn
được tiếp tục học tập, và nếu như tập thể thấy cần thiết phải gạt em ra ngoài
thì tôi cũng muốn tin rằng điều đó chỉ là tạm thời. Em ấy chưa đến nỗi hư
hỏng đâu. Còn nếu chị muốn giúp chúng tôi thì, trước hết, chị hãy cố gắng
đừng để tình cảm mẹ con xâm lấn hết chỗ của nhà giáo dục trong con người
chị. Sau nữa chị đừng làm cho nó thấy rằng nó không có lỗi gì hết. Con
người càng nhận thức sớm được trách nhiệm của họ đối với hành động của
họ bao nhiêu thì càng tốt cho họ bấy nhiêu...

Từ ngoài có tiếng chuông vọng vào và Constantin Sergheevich đứng dậy.
- Chị cho phép tôi, anh nói giọng rất nhẹ nhàng - Tôi phải lên lớp bây

giờ. Nếu chị muốn, chúng ta sẽ gặp nhau vào một lần khác... Tốt nhất là
vào buổi chiều sau giờ học. Chị dạy vào buổi nào.

- Tôi dạy buổi sáng.
- Càng tốt. Mời chị cứ việc đến, - đoạn anh đi ra cửa.
Ra khỏi trường bà Dinaida Grigorevna đưa mắt nhìn xung quanh. Làm gì

bây giờ? Đến phòng giáo dục khiếu nại như đã định hay là để vào lần khác?
Câu chuyện trao đổi với thầy Constantin Sergheevich đã thay đổi hết các
nước cờ của bà, nhưng bà cảm thấy yên tâm. Và những lời lẽ về một sự thật
đau buồn mà thầy giáo nói với bà không những không làm cho bà thất vọng
mà trái lại đã gieo cho bà một niềm tin rằng không có gì đáng sợ xảy ra với
Valia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.