TUỔI 17 - Trang 432

và con người vẫn là con người. Nếu theo kiểu lập luận của con thì tất cả
những gì con người đã làm ra trước đây đều phải vứt bỏ đi hết và bắt đầu
lại từ đầu. Không đâu, con ơi! Cái cũ cũng cần phải hiểu một cách có suy
xét mới được. Thế mà con thì lúc nào cũng hung hăng xông về phía trước
mà không cần đếm xỉa gì đến cái cũ. Cứ thế thì chẳng mấy chốc mà đi lạc
đường. Con có biết người ta đi quanh co trong rừng như thế nào không?
Người ta cứ tưởng là mình đang đi lên phía trước nhưng trên thực tế - Thì
cứ quanh quẩn ở một chỗ...

Bà mẹ nói rất có lý và khó mà không tán thành với bà được nhưng bao

giờ Jenia cũng cố gắng tìm ra những chỗ hở trong cách lập luận của bà để
chứng minh cho mình là mẹ cô đã lỗi thời, rằng mẹ cô hiểu nhiều điều còn
quá đơn giản và đôi lúc còn không biết nữa. Làm việc đó không có gì là
khó, và cô gái sau mỗi lần nghe bà nói đều tìm thấy những khe hở và vẫn
không thay đổi ý kiến của mình. Nhưng ấy là cô tưởng thế thôi. Trên thực
tế thì lời lẽ của mẹ cô đã ăn sâu vào đầu óc cô và dần dần đã biến thành ý
kiến của chính bản thân cô. Do đó mà trong lời cô bao giờ cũng có cái từng
trải trong cuộc sống kết hợp với cái ngây thơ non nớt.

Tiếng gõ cửa thận trọng đã đưa Jenia ra khỏi trạng thái trầm tư.
- Xin mời vào!
Svetlana bước vào làm cho Jenia vô cùng ngạc nhiên và thích thú.
- Sao cửa nhà bác lại không đóng ạ? - Svetlana cởi áo, hỏi.
- Chắc là bà hàng xóm vừa ra khỏi nhà đấy. Chào Svetlana!
Bà Vera Gavrilovna niềm nở nói.
- Cháu vừa đi trượt băng về.
- Bạn làm xong bài chưa? - Jenia hỏi.
- Rồi. Còn bài vật lý tớ đến hỏi bạn đây.
- Svetlana, bạn coi chừng đấy, mải chơi vừa vừa chứ trượt băng với chả

trượt tuyết, vứt hết đi, nếu không chúng tôi sẽ cạo cho bạn một trận như cạo
Lida ấy.

- Thôi, tôi xin bạn đừng càu nhàu nữa. Bạn học thuộc bài vật lý chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.