TUỔI 17 - Trang 433

- Tôi đang học đây.
Svetlana lấy ghế ngồi xuống cạnh bạn.
- Mẹ đi nấu nước pha chè uống. Bố cũng sắp về rồi đó. - bà mẹ nói và

bước ra khỏi phòng.

- Bạn đi với Lida đấy à? - Jenia hỏi, vẻ hơi ghen.
- Không, tôi đi một mình.
- Tôi không thích chuyện đó... Bạn với bè gì nó.
- Bạn không thích nó điểm nào?
- Tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ biết là không thích thôi.
- Thật đáng tiếc. Bạn ấy tốt và giản dị. Bố bạn ấy quá là một con người

thông minh và vui nhộn. Thật tôi không bao giờ lại có thể nghĩ rằng ông ấy
là một viện sĩ viện hàn lâm. Ông ấy nói anh Igor cừ lắm, làm cho mọi
người lăn ra mà cười... Ông ta thích anh Igor lắm.

- Tôi rất mừng cho các bạn... - Jenia làu bàu, vẻ giận dỗi.
- Thôi đừng giận nữa, tôi đã nói cho bạn biết rồi còn gì... - Svetlana thì

thầm. - Igor phải lòng Lida... và thế là... vì anh ấy mà bọn tôi phải đến đó.
Anh ấy đến một mình không tiện.

- Thế còn Lida? - Jenia hỏi, mắt nhìn lim dim.
- Lida cái gì?
- Cũng phải lòng anh ấy à?
- Tôi không biết. Hình như không thì phải. Chắc là chẳng có chuyện gì,

chỉ để giải trí đấy thôi.

Jenia phá lên cười và ôm choàng lấy cổ bạn.
- Thôi đi, bạn ngốc lắm!... Chỉ để giải trí! Thế tại sao nó lại đỏ mặt khi

tôi ám chỉ về chuyện đó? Bạn có để ý thấy không?

- Hừ, thiếu gì lý do... để ngượng. Ai mà chẳng khó chịu khi bị người ta

lôi những điều thầm kín ra mà nói, - Svetlana nói, đoạn cô chuyển sang
chuyện khác. - Các bạn đã đến nhà máy chưa?

- Rồi. Việc ra việc đấy. Rồi sẽ bở hơi tai cả nút cho mà xem. Một phân

xưởng to đùng bỏ không, không ai nhòm ngó đến. Rác rưởi đầy ắp! Kinh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.