TUỔI 17 - Trang 436

Con thừa hiểu mẹ muốn nói gì rồi! Vâng, vâng! Cái lý thuyết của mẹ về các
chàng rể ấy... bạn nghĩ mà xem. Sveta. - Cô nói với bạn, - mẹ tớ cho rằng
các chàng rể đã chết hết ngoài mặt trận rồi nên chúng mình, những con bé
đáng thương, sẽ phải ở vậy suốt đời...

- Hừ, về Svetlana thì mẹ đã khỏi lo - bà Vera Gavrilovna mỉm cười nói. -

Nó sẽ không phải ở vậy đâu.

Thật kỳ lạ là những câu nói đại loại như vậy không làm cho Svetlana bối

rối, và bao giờ cô cũng chỉ cười rất thoải mái. Dường như Svetlana không
biết là mình đẹp. Ở lứa tuổi của cô những cô có sắc đẹp đó thường biến
thành những con “búp bê” trống rỗng, được nuông chiều, ngạo mạn. Còn
Svetlana thì vẫn giữ được cái trong sạch tuyệt vời, sự khiêm tốn và thật thà.

Lúc này cũng vậy. Cô chậm rãi nhấp nước chè với bích-quy và nghĩ về

một điều sâu xa nào đó. Thậm chí cô còn quên cả việc khen tài nấu ăn của
bà Vera Gavrilovna.

- Bạn có chuyện gì vậy, Sveta? - Jenia hỏi.
Câu hỏi làm cô gái hết đăm chiêu, đoạn cô quay sang hỏi bạn;
- Jenia, bạn hiểu thế nào là cảm giác thẩm mỹ?
- Cảm giác thẩm mỹ à? - Jenia ngạc nhiên hỏi lại. - Ta thử phân tích xem.

Thẩm mỹ là cái đẹp. Vậy nó có nghĩa là cảm giác đẹp.

- Không. Không hoàn toàn vậy... Nói đúng hơn đó là cảm giác về cái

đẹp.

- Có thể là như vậy Nhưng sao tự nhiên bạn lại hỏi thế?
- Bạn thử hình dung xem... Svetlana bắt đầu chậm rãi nói. - Chẳng hạn,

ta lấy thầy Constantin Sergheevich làm thí dụ. Chẳng hạn, do một sự tình
cờ nào đó thầy ấy đến dạy chúng ta trước chiến tranh. Bạn với tôi và nói
chung là cả lớp ta, sẽ yêu quý thầy ấy, tất nhiên...

- Điều ấy thì đã hẳn!
- Và thế rồi thầy ấy ra mặt trận, khi về thầy mang đầy thương tích mặt.

Xấu xí... và bạn hãy hình dung xem có kẻ nào đây trong bọn mình không
chịu học bài của thầy ấy, tránh mặt không muốn nói chuyện với thầy ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.