TUỔI 17 - Trang 437

- Tại sao?
- Vì trông thầy ấy xấu xí quá. Vì “cảm giác thẩm mỹ” của bạn đó bị xúc

phạm...

- Xì! Chỉ nói dớ dẩn! - Jenia nói, vẻ khó chịu. - ngồi phịa chuyện ấy ra

làm gì?

- Đâu phải chuyện tôi phịa. Tôi mới biết tối hôm qua đấy, không nhẽ có

những cô gái như vậy thật ư?

- Thiếu gì những kẻ quái đản hở cháu, - bà Vera Gavrilovna nhận xét sau

khi nghe xong câu chuyện.

- Đấy không phải là một người quái đản, bác Vera Gavrilovna ạ. Một cô

nữ sinh xuất sắc của lớp và nói chung là một nhân vật chính diện.

- Một cô gái người nước ngoài à? - Bà Vera Gavrilovna hỏi.
- Với đầy các thói quen tư sản.
- Không ạ, là một cô gái Nga... cô gái Xô Viết.
- Bạn cứ nói thẳng ra xem nào, việc gì mà cứ úp mở mãi thế. - Jenia nói.

- Bạn định ám chỉ ai? Valia à?

- Không. Ania cho tôi mượn quyển chuyện “Một chuyến tàu đi xa”.
- Chuyện về thủy thủ à?
- Không. Về chúng ta, những nữ sinh lớp 10, về một trường phổ thông

nào đấy trong chiến tranh. Trong chuyện tả lại sự việc vừa rồi. Jenia ạ, đọc
xong tôi kinh ngạc không thể tả được! Vì tôi thấy buồn bực quá... Tôi định
tìm thầy Constantin Sergheevich để nói chuyện nhưng Ania ngăn tôi. Thầy
ấy cũng bị thương mà...

- Mẹ nghĩ là một cô gái Nga khi thấy một con mèo ốm yếu ghẻ lở đầy

người thì cũng thương tình và chữa chạy cho khỏi, - bà Vera Gavrilovna nói
trong khi cô con gái đẩy tách chén sang một phía để lấy chỗ học. - Theo mẹ
thì đấy mới là cảm giác đẹp Nhưng tất nhiên, cũng có những tiểu thư,
những “mợ” sợ không dám bế con mèo như vậy lên. Cũng có khối kẻ chứ
không ít đâu. Nhưng ghê tởm thầy dạy mình, một người bị chiến tranh làm
cho tàn phế, mẹ không tin là có những kẻ quái đản như vậy...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.