TUỔI 17 - Trang 460

- Lida! Cô không có lương tâm sao? - Igor nói. - Chẳng nhẽ cô vui khi

làm tôi đau khổ? Vì cô mà ta trốn đến đây. Và đây là phần thưởng! Điệu
nhảy đầu tiên này tôi phải đổi mười ngày bị giam giữ.

- Tôi có liên quan gì đến việc đó? - Cô gái khẽ hỏi, cố nén cười.
- Chẳng nhẽ cô không nhìn thấy gì hết hay sao? Tôi đã mất hết trí khôn

rồi đây này. Mà không chỉ có trí khôn không đâu. Mất cả ăn, cả ngủ, cả khí
sắc, mất hết cả khả năng suy nghĩ... Lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cô, cô đã
biến mất như một giấc mơ. Và từ khi chúng ta quen nhau đến nay đã được
hai tháng, chủ nhật nào chúng ta cũng gặp nhau, nhưng cô vẫn là một giấc
mơ như buổi đầu... Thậm chí tôi không có cả dịp nói chuyện riêng với cô.
Cô có thể làm tôi trở thành người hạnh phúc nhất trên đời!

- Anh điên à!... Anh định cưới vợ chắc? - Svetlana ngạc nhiên hỏi. - Em

sẽ mách mẹ cho mà xem....

Khi Svetlana nhìn thấy mặt anh trai mình thộn ra thì cô không nhịn được

cười nữa.

- Đồ quỷ sứ! Tao không biết nói thế nào với mày đây... Xách tai mày lên

chăng! - Igor kêu lên.

- Đố đấy!
- Quỷ mà biết được bọn mày!
- Còn anh thì chỉ thích trêu chọc kẻ khác... Bây giờ thì được nếm mùi

nhé! Thôi, ta nhảy nhanh lên!

Và thế là hai anh em lại tiếp tục nhảy.
- Ai là kẻ phải chịu xách tai vì tội bị bắt nhốt mười ngày? Anh nghe chứ,

anh Igor?

- Gì cơ?
- Em nói về chuyện anh sẽ bị bắt nhốt...
- Thôi đủ rồi! Ấy là anh nói cho có vẻ thơ mộng đấy thôi... Mày làm anh

mất hết khí sắc.

- Không sao, đây là sự tập dượt cho anh, và em phải nói thật là nếu anh

có ý định thổ lộ tình yêu bằng thứ giọng như vậy thì anh cứ yên trí là thất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.