TUỔI 17 - Trang 465

lặng. Chớ có mà giả dối. Điều quan trọng đối với chúng tôi là em nhận ra
sai lầm của mình là để cho mình…

*
* *
...Igor chờ Svetlana rất lâu và khi cô ta xuất hiện anh đón cô ta bằng một

lời trách móc:

- Đi đâu mà đi kỹ thế? Có tìm thấy không?
- Anh Igor à, hình như cô ta bỏ về rồi thì phải.
- Lại một trò ảo thuật nữa?
- Bạn ấy bị đau đầu.
- Hừ... Cái đầu của đàn bà tồn tại cũng cốt để mang tóc, mũ và mang

bệnh đau đầu... - Anh bực bội nhắc lại câu nói trong một chuyện tiếu lâm
nào đó.

Trong giờ giải lao sau Igor khoác tay Aliosa một góc và hỏi:
- Này, anh bạn! Khi cậu nhảy với Lida các cậu đã nói những gì vậy?
- Mà sao cơ?
- Cô ấy không nói gì với cậu về chuyện đau đầu chứ?
- Không.
- Tớ đi đây, Aliosa ạ. Có thể là tớ sẽ đuổi kịp cô ta. Cậu ở lại và nhớ tiễn

Svetlana về đấy.

Igor lẳng lặng ra khỏi hội trường mà không nói gì với em gái cả.
- Anh về sớm quá đấy! - Người coi phòng gửi áo khoác đưa chiếc

badơsuy cho anh, nói.

Mặc chiếc áo badơsuy xong anh đưa tay vuốt thẳng những nếp nhăn và

bỗng anh có cảm giác là trong túi có một mảnh giấy.

- Cái gì thế này? - Igor lấy mảnh giấy gấp đôi ra và hỏi.
- Các cô bé của chúng tôi phân phát cho khách đấy. Chắc là lời chúc

tụng. Để cho khách nhớ mãi buổi dạ hội mà lị.

Igor giở mảnh giấy chúc mừng ra:
Anh khoác đủ thứ màu óng ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.