TUỔI 17 - Trang 495

- Công nhân bốc vác! Trời ơi! Nó lại bị gãy chân nữa bây giờ! - Bà mẹ

kêu lên.

Ông Andrei Petorovich đến gần con gái nâng cằm con lên.
- Rất tốt, Tanhiusa.

[48]

Cứ tiếp tục làm nữa đi! Bố ủng hộ con.

Nina Cosinscaia rửa ráy sạch sẽ và về nhà như không có chuyện gì xảy

ra cả, nhưng một trong hai bà của cô nhìn thấy vết bẩn trên lưng áo măng-
tô và rối rít hỏi cháu. Khi Nina trả lời là đã làm gì thì suýt nữa bà ngất.
Năm phút sau mẹ cô biết hết mọi việc và câu chuyện lại bắt đầu.

- Nina, có phải đúng là con đi lao động ở xưởng máy không? - Bà cố tự

kìm chế hỏi con gái.

- Vâng.
- Và các con làm gì?
- Xúc rác đổ lên xe.
- Ai bắt các con làm việc đó?
- Chả ai bắt cả. Chúng con tự làm lấy.
- Ai là “chúng con”?
- Là chúng con... các bạn ở ba lớp lớn.
- Để làm gì?
- Chúng con muốn làm để mua quà tặng thầy Vaxili Vaxilievich.
- Con có nghĩ là con làm gì làm gì đó không?
- Có phải một mình con đâu...
- Thế nào nghĩa là không phải một mình. Nếu mọi người bắt đầu lao đầu

từ mái nhà xuống đất thì có nghĩa là mày cũng làm thế?

- Nhưng mà mẹ à...
- Im ngay! - Bà không cho con nói tiếp. - Lẽ nào mày không biết đó là

một việc làm ngớ ngẩn, làm ra tiền để mua quà tặng và tự hủy hoại sức
khỏe của mình, mày có thể lây bệnh tật ở đấy và có trời mà biết là cái gì có
thể xảy ra ở đó nữa! Chẳng nhẽ mày không xin được tao tiền hay sao? Có
bao giờ tao và ba mày từ chối chưa?

- Nhưng mẹ à... Chúng con quyết định phải tự làm ra tiền lấy cơ mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.