TUỔI 17 - Trang 531

“Sống để làm gì? - Cô tự hỏi mình - Học để làm gì, làm việc, nhận điểm

năm để làm gì, khi tất cả những cái đó chẳng làm một ai vui sướng, chẳng
ai cần đến và cũng chẳng có ai quan tâm? Các bạn cùng lớp đã cộng điểm
của nhau lại để lấy điểm trung bình còn điểm của mình coi như một thứ rác
rưởi... Dù mình có toàn điểm năm - họ cũng mặc. Hoặc có thể có những
điểm hai. Điều đó cũng chẳng làm cho ai phải bận tâm... Vậy mà tất cả mọi
chuyện có thể xảy ra hoàn toàn khác...”.

Tiếng cánh cửa đập, những bước chân vội vã và giọng nói đầy vẻ lo lắng

vang lên từ hành lang đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô giả vờ đang
ngủ.

Mẹ cô bước vào phòng và cô thấy bàn tay lạnh giá của mẹ đặt lên trán

cô. Sau đó có tiếng thì thầm:

- Thế nào, con bé có đỡ không bố?
- Bữa trưa bố đã nấu xong rồi. Hâm lại nhé?
- Con hỏi bố là con bé thế nào cơ mà? - Mẹ cô hỏi to hơn một tí.
- Không biết nữa. Hình như cũng không sao thì phải...
- Nó có ăn uống gì không?
- Không.
- Có kêu đau cổ họng không?
- Không nghe thấy nói gì...
- Khẽ chứ, bố làm cho nó thức dậy bây giờ... ra ngoài này vậy.
Ông cụ lê chân theo mẹ cô ra ngoài hành lang. Valia vẫn nghe thấy câu

chuyện của họ qua cánh cửa khép hờ:

- Bác sĩ có đến không ạ?
- Không có ai đến cả.
- Con gọi điện đến phòng khám bệnh rồi mà. Thế thì chắc chốc nữa họ sẽ

đến. Nó ngủ đã lâu chưa?

- Nó có ngủ đâu.
- Sao lại không ngủ? Con có đến gần xem mà... Hình như nhiệt độ có

giảm xuống..

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.