TUỔI 17 - Trang 532

Có tiếng chuông gọi cửa. Tất cả những người ở cùng một hộ đều có chìa

khóa riêng, - thế nghĩa là có người lạ đến. Có lẽ là bác sĩ. Valia nghe thấy
tiếng vặn khóa và mở cửa. Ngoài cầu thang có tiếng ai hỏi gì đó và Valia
cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc.

- Các cháu vào đi. Valia nó đang ngủ đấy, - bà mẹ mời một cách lịch

thiệp.

Valia nín thở. Lẽ nào có bạn nào ở lớp đến? Clara? Svetlana?
- Nó bị ốm. Bị viêm họng nặng, - bà mẹ nói. Nhiệt độ lúc nào cũng rất

cao...

Người đến còn hỏi thêm điều gì đó nữa, nhưng dù cho Valia hết sức lắng

tai nghe, cô cũng không thể nhận ra giọng nói đó.

- Cái đó thì chưa thấy bác sĩ nói gì, - cô nghe thấy tiếng mẹ cô trả lời -

Chỉ sợ biến chứng thôi. Con bé hay đa cảm lắm. Tất cả những điều... khó
chịu ở trường đã tác động mạnh đến nó... - Bà mẹ phàn nàn. - Nói thật là tôi
cũng không hiểu nổi tại sao các cháu lại còn đến đây. Chẳng phải là các
cháu đã xua đuổi nó, khai trừ nó đấy à.

- Chúng cháu đến không phải vì Valia mà vì chính chúng cháu. - Catia

bảo thế. Bây giờ thì Valia nhận ra giọng Catia.

- Tôi chả hiểu gì cả. Cháu giải thích xem là ý cháu muốn nói gì? - Bà mẹ

hỏi.

- Thưa bác có gì đâu mà bác không hiểu, Valia không phải chỉ là học sinh

của lớp chúng cháu mà còn là học sinh của trường chúng cháu. Hơn nữa...
Nói thế nào với bác nhỉ... Bạn ấy có thể làm thế nào tùy ý bạn ấy chứ chúng
cháu thì lại không thể xử sự như bạn ấy được... Chúng cháu hiểu khác hơn
về nghĩa vụ và tình đồng chí. Vì vậy mà chúng cháu đã đến đây. - Jenia nói.

Jenia nói rất nhanh, nhưng Valia nghe rõ mồn một từng tiếng, tuy rằng vì

quá xúc động cô chưa hiểu rõ hết ý nghĩa của câu chuyện đó.

“Các bạn đã đến... Họ đã đến”. Môi cô mấp máy khẽ nói và cô muốn

nhảy thót dậy chạy ra đón các bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.