TUỔI 17 - Trang 91

Hôm qua, sau khi từ trường về nhà, em thấy mẹ đi vắng và viết giấy để

lại cho em: “Ania, cơm mẹ để trong tủ búp-phê. Ăn đi, đừng đợi mẹ, Mẹ sẽ
về muộn. Mẹ”. Trước kia, mẹ vẫn thường hay để lại cho Ania những mẩu
giấy như vậy, mỗi khi mẹ phải ở lại họp, nhưng chưa bao giờ Ania thấy lo
lắng cả. Mẹ Ania là kỹ sư thiết kế đồ án ở xưởng máy mà trước chiến tranh
bố em cũng cùng làm. Đọc xong mẩu giấy em thở dài, thay quần áo rồi
xuống bếp. Em rất buồn. Muốn gặp mẹ, kể cho mẹ nghe về bài giảng của
thầy Constantin Sergheevich. Em và mẹ ít khi được ở bên nhau, chỉ có chủ
nhật mới gặp và cũng chỉ những hôm mẹ không có việc gì bận mới được ở
bên mẹ. Ania đốt bếp, đặt ấm nước rồi quay về phòng của mẹ, nơi có kê tủ
búp-phê. Trong tủ là những chiếc cà-mèn đựng bữa cơm trưa mẹ đã mua ở
bếp tập thể của nhà máy đem về. Trước kia, bố sống ở phòng này, Ania và
mẹ ở phòng bên cạnh. Bây giờ ngoài họ ra, trong hộ còn có một người đàn
bà góa không con nữa. Chồng bà ta cũng hy sinh trong chiến tranh.

Vào phòng mẹ, Ania ngửi thấy mùi nước hoa tỏa ra thơm phức. Một loại

nước hoa mới không quen. Trên giường cô nhìn thấy bộ quần áo đi làm của
mẹ vắt đó. Ở dưới sàn thấy chiếc hộp đựng đôi giầy đẹp của mẹ trống
không. Tất cả những cái đó làm Ania ngạc nhiên và cảm thấy có một cái gì
bất thường. Em mở tủ thì thấy chiếc ào dài lụa màu nâu sẫm của mẹ cũng
không có. Thế nghĩa là mẹ đã thay quần áo và đi đâu đó... nhưng không
phải đi làm. Đi đâu nhỉ?

Ăn xong, Ania ngồi vào bàn học. Em ngồi hơn hai tiếng đồng hồ nhưng

thấy mình không hề nhớ tí gì sau khi đã đọc sách giáo khoa. Làm mấy bài
tập lượng giác, xong em mở tập truyện ngắn Gorki ra đọc. Trong khoảnh
khắc, tài năng kiệt xuất của nhà văn vĩ đại đã thu hút em và thắng cái cảm
giác lo lắng kia. Nhưng khi nghe đồng hồ đã điểm mười hai giờ thì em lại
sực nhớ đến mẹ. Mẹ không bao giờ lại nấn ná ở đâu muộn đến thế cả. Mẹ
về gần một giờ đêm. Ania đã đi nằm nhưng vẫn chưa ngủ. Em nghe cả
tiếng mở cửa và tiếng bật đèn ở ngoài... Mẹ đã cởi áo măng-tô, bà bước vào
phòng ngủ, tiếng gót giày nện xuống sàn gỗ nghe rõ mồn một... Và bỗng
nhiên bà ngân nga một điệu nhạc không lời... Đó chính là ca khúc mà hôm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.