TUỔI 17 - Trang 89

GIỜ ĐỨC VĂN

Những ngày này trời trở nên ấp áp, thường có nắng khô. Thời gian này

gọi là ráo “cuối hè”. Cửa sổ các lớp học vẫn mở. Tiếng máy, tiếng rú ga đứt
quãng của ô tô đập vào tai các em học sinh trong lớp. Tự nhiên có tiếng
nhạc vang lên. Đâu đây người ta mở máy quay đĩa và những điệu nhạc van-
xơ du dương hòa lẫn với tiếng ồn ào ngoài phố lọt vào lớp.

Svetlana chống tay lên cằm chăm chú nhìn chiếc trâm cài trên ngực của

cô Marina Leopoldovna.

Cô giáo không hài lòng câu trả lời của Cosinscaia Nina, cáu kỉnh sửa lỗi

cho cô gái, nhưng Svetlana như bị thôi miên không tài nào nhìn đi chỗ khác
- em vẫn mê mẩn nhìn chiếc trâm lấp lánh và ngoài tiếng nhạc ra không
nghe thấy gì nữa. Trên môi em phảng phất một nụ cười. Tiếng nhạc van-xơ
du dương trầm bổng như kêu gọi, như hứa hẹn một điều gì tốt đẹp. Đĩa hát
đã ngừng quay nhưng tiếng nhạc không tắt, những âm điệu của nó bay đi,
tan ra và nhường chỗ cho tiếng máy rồ lên của một chiếc mô-tô vừa phóng
qua.

Thật tiếc, bản van-xơ đã bay đi. Tiếng nhạc van-xơ thật phù hợp với tâm

trạng của em và với một ngày đẹp trời như hôm nay... Một vài phút trôi
qua. Những ngón tay thoăn thoắt lướt trên những phím đàn dương cầm, sau
đó tiếng viôlôngxen hòa lẫn vào nhau. Ngay từ câu đầu Svetlana đã biết đó
là tác phẩm của Glinca

[19]

- ca khúc “Nỗi băn khoăn”. Em rất thích ca khúc

đó và đang nóng lòng chờ đợi xem ai sẽ biểu diễn. “Ai sẽ hát? Giọng nam
hay nữ? Nếu là giọng nam, thì mọi việc sẽ tốt đẹp” - em suy nghĩ miên
man.

- Svetlana!
Giọng nói nghiêm khắc của cô giáo đưa Svetlana trở về với thực tại. Cô

gái đứng dậy nhìn lên bảng và nhận ngay ra lỗi. Em định chữa lỗi cho bạn,
nhưng cô giáo ra hiệu là không cần chữa và hỏi:

- Em đang mơ mộng gì đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.