TUỔI GIÀ - TẬP 2 - Trang 267

PHỤ LỤC II

[67]

R.E.BURGER: AI QUAN TÂM TỚI

NGƯỜI GIÀ

C

ứ khoảng mười người Mỹ thì có một người trên 65 tuổi, và tỷ lệ này

tăng lên hàng năm. Hai phần ba số người Mỹ này bị một bệnh mãn tính −
huyết áp cao, viêm khớp, tiểu đường hay chứng khác... Nhưng chỉ có
30.000 tổ chức, với những tính chất khác nhau lo việc chăm sóc họ, và số
giường chỉ cho phép phục vụ một trên năm mươi người. Vả lại, phần lớn
người già không đáp ứng được những điều kiện do các đạo luật về Y tế đòi
hỏi. Thu nhập hàng năm bình quân của một người độc thân trên 65 tuổi là
1.055 đôla, và 30% − độc thân hay có gia đình − sống trong nghèo khổ. Vì
vậy, đối với những sự chăm sóc dù rất hạn chế, gia đình họ cũng phải có
khả năng chi trả số tiền tương đương một khoản tiền công một tháng.

Vấn đề tài chính do các tổ chức cho người già đặt ra, phản ánh một

vấn đề cơ bản hơn. Vị trí của người già ở Mỹ ra sao? Phần lớn người Mỹ
thừa nhận giả thuyết cho rằng người già cảm thấy dễ chịu hơn nhiều khi họ
sống với nhau. Chúng tôi thiên về ý nghĩ rằng nhu cầu về y tế của họ là đặc
biệt, và họ được điều trị có hiệu quả hơn nếu được tập hợp lại với nhau:
quyền lợi và tính nhạy cảm của họ sẽ được bảo vệ khi họ ở cùng những
người cùng lớp tuổi, và họ sẽ có hạnh phúc hơn và sống lâu hơn khi cách
xa những sức ép của thế giới, của lớp trẻ và sự cạnh tranh. Tất cả những giả
thuyết ấy đều sai lầm về cơ bản, nhưng có thể dễ dàng hiểu những sức ép
nào dẫn chúng ta đến những giả thuyết ấy. Chúng ta vốn không thể bắt tay
vào vấn đề trọng yếu người cao tuổi, vấn đề tái thích ứng (réadaptation).
Nguyên tắc làm nền tảng cho mọi sự thích ứng (duy trì hoạt động của người
bệnh) tuyệt đối không thể thực hiện được vì phương pháp tuyển lựa và đài
thọ của các cơ sở chăm sóc người già thuộc phạm vi Bảo hiểm xã hội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.