TUỔI GIÀ - TẬP 2 - Trang 34

đảng Bình dân, đảng Bảo thủ, rồi lại đảng Bình dân, ông hy vọng nữ hoàng
Caroline trao cho một chức vụ quan trọng ở Anh; nhưng ông bị thất sủng
và từ Luân đôn, vĩnh viễn trở về Dublin. Hơn bao giờ hết, ông chán ngán
thành phố này, “nơi dơ dáy nhất châu Âu”. 61 tuổi, ông viết bài đả kích
chua cay nhất về con cái những người Allen nghèo đói. Sự chán ghét đối
với thế giới và cuộc sống dữ dội tới mức hơn bao giờ hết ông cảm thấy cần
phô bày nó ra bằng mực đen giấy trắng: chắc hẳn vì thế, ông chống lại sự
suy tàn một cách quyết liệt, điên cuồng. Để chiến thắng bệnh điếc và những
cơn chóng mặt, ông tự bắt buộc mình phải luyện tập: những buổi dạo chơi
dài trên lưng ngựa hay đi bộ. Khi trời mưa, ông cuồng nhiệt đi lên đi xuống
thang gác. Nỗi kinh tởm của ông đối với cơ thể con người được thể hiện
qua những bài thơ đùa tục tĩu. Tuy sống giữa những người đàn bà đứng tuổi
và bị các thiếu phụ cuốn hút, càng ngày ông càng khinh ghét phụ nữ. Nỗi
oán giận vò xé ông. Trong một lời ghi chép, ông viết là sau khi nữ hoàng
Anne qua đời, “những chức trách cao nhất trong Giáo hội rơi vào tay những
kẻ dốt nát nhất; những kẻ cuồng tín nhất được mơn trớn, Allen hoàn toàn bị
phá sản và rơi vào cảnh nô lệ trong lúc vài bốn bộ trưởng kiếm chác bạc
triệu”. Sức khỏe ông suy tàn. Ngày 3 tháng tư 1733, ở tuổi 65, ông viết:
“Những con chóng mặt ngày trước, khiến tôi ốm yếu từ một tháng nay tới
mức tôi phải giao phó mình vào tay Deally và uống thuốc hàng ngày. Tôi
loạng choạng trong bóng tối. Nhưng tôi phấn đấu và cười ngựa ít nhất mỗi
tuần ba lần. Ngoài những tật bệnh này, tôi chỉ nói thêm là đã mất một nửa
trí nhớ và mọi năng lực sáng tạo”. Và ngày 9 tháng mười 1733, viết tiếp:
“Tinh thần tôi hoàn toàn sa sút”. Niềm an ủi duy nhất của ông là viết những
bài văn đả kích ngày càng dữ dội; hình như đó là lý do ông khăng khăng
muốn tiếp tục sống: ông không muốn thôi không căm hờn và bộc lộ nỗi
căm hờn ấy. Ông viết một bài văn đả kích về một “dưỡng đường của những
người bệnh nan y”; theo ông, người ta nhốt trong đó những kẻ dại dột
không thể chữa khỏi, những đồ vô lại không thể chữa trị, những mụ ác mô
vô phương cứu chữa, những kẻ không thể chữa trị thuộc nhiều loại khác
nữa: cụ thể là một nửa dân tộc, và cả bản thân ông ta nữa. Phải chăng văn
bản này thể hiện một niềm lo lắng cá nhân; phải chăng ông sợ trở thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.