TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 102

không phải đó là linh hồn biểu lộ qua xác thịt?
Thế rồi đêm qua chuyện tồi tệ đã xảy ra. Trong khi thuốc ngủ sắp làm tôi
mê đi, bỗng có tiếng chó sủa chen vào làm tôi rất khó chịu. Con chó sủa
liên hồi. Tại sao Vercueil không ngăn nó lại?
Tôi xuống cầu thang mà bước không vững. Khoác áo, đi dép, tôi bước ra
ngoài hiên. Trời lạnh. Đang mưa nhỏ. Tôi gọi gắt "Ông Vercueil đâu? Chó
sủa gì thế, ông Vercueil?"
Tiếng sủa dừng lại, rồi tiếp tục. Không thấy Vercueil đâu.
Tôi quay về giường nằm, không sao ngủ được. Tiếng sủa như những nhát
búa gõ vào tai.
Tôi tự cảnh báo những bà già ngã gẫy xương hông là thế này đây. Họ bị
bẫy mà không biết.
Tôi nắm cả hai tay vào lan can bò xuống.
Có người trong bếp, nhưng đó không phải là Vercueil. Dù là ai tôi cũng
không trốn tránh. Trời ơi! Tôi tưởng là Bheki! Tôi rùng mình sợ hãi.
Trong ánh sáng lờ mờ từ tủ lạnh hắt ra, cậu ta đến trước mặt tôi, vết thương
trên trán còn quấn băng trắng.
Tôi khẽ hỏi "Anh muốn gì? Tìm thức ăn hả?"
Cậu ta hỏi "Bheki đâu?"
Giọng cậu nhỏ và trầm hơn Bheki. Ai thế nhỉ? Tôi hoang mang, cố nghĩ
xem tên anh ta là gì.
Anh ta đóng cửa tủ lạnh. Chung quanh tối đen. Tôi chợt quát gọi "Ông
Vercueil!" Con chó lại sủa. Tôi khẽ nói "Hàng xóm đến đấy!"
Anh ta lướt qua chỗ tôi đứng, vai chạm vào người tôi. Tôi lùi lại, ngửi mùi,
tôi biết anh ta là ai.
Anh ta chạy ra cửa. Con chó lại sủa như điên.
Tôi bật đèn nói "Florence không còn ở đây nữa".
Anh ta không mặc quần áo của mình. Hoặc giả đây là kiểu mới chăng? Áo
khoác ngoài như của người lớn, quần quá dài. Một bên tay áo không có
cánh tay.
Tôi hỏi "Tay cậu làm sao thế?"
Cậu ta đáp "Tôi không cử động được".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.